Chương 1: Gặp lại

Tiêu đề: Sau khi bị Enigma đánh dấu vĩnh viễn [ABO]

Tác giả: Tam Cửu Phục Thiên

Editor: Orsa Regina

Tóm tắt:

Cố Nghiên Trì, giới tính Alpha, là một người thầy tận tụy cống hiến hết mình cho những mầm non của đất nước.

Anh rất được thầy cô và học sinh yêu mến ở trường, nhưng không ai biết rằng vị thầy Cố có vẻ ngoài ôn hòa, nhã nhặn này lại mắc chứng rối loạn cảm nhận pheromone. Cũng chẳng ai hay, anh từng bị một Enigma vô tình đánh dấu.

Ngày nọ, trường trung học số 2 có một giáo viên sinh học mới đến. Trong phòng họp, Cố Nghiên Trì nhìn gương mặt quen thuộc đó, hiếm khi thất thần.

"Tại sao lại là cậu ta?!"

***

Giang Thâm nhẹ nhàng vuốt ve gáy Cố Nghiên Trì, mắt đỏ hoe: "Anh, em cuối cùng cũng tìm được anh rồi, sẽ không để anh trốn nữa đâu."

Cố Nghiên Trì không thể ngờ rằng, vừa mới gặp lại Giang Thâm, kỳ mẫn cảm của anh đã đến sớm.

Khi anh bị đánh dấu lần nữa, cơ thể anh cũng có một chút thay đổi nhỏ.

"Cậu..."

"Đừng nói gì nữa, em sẽ chăm sóc thật tốt cho anh và... Con của chúng ta."

Em cho anh lòng trung thành của một người chưa từng có niềm tin, vậy nên, anh cũng mãi mãi ở bên em nhé.

(EA/Cả hai là giáo viên/Niên hạ/Ngọt ngào/Mang thai/Chênh lệch 4 tuổi)

[Cảnh báo nội dung, cần đọc!!!]

① Gặp lại sau thời gian dài xa cách (Có thể thấy ngay ở tên chương đầu tiên)

② Thụ đã từng phá thai, đứa trẻ là của công. Lúc đó là do tai nạn, thầy Cố khi ấy không thể chấp nhận.

③ Có tình tiết mang thai, sinh con, nhưng phần sinh con sẽ ở phần ngoại truyện. Nội dung chính không có cảnh này.

④ Sẽ bổ sung thêm nếu nhớ ra.

Truyện ngọt ngào, HE, bối cảnh hiện đại giả tưởng.

-----

Chương 1: Gặp lại sau ba năm

Editor: Orsa Regina

Trường trung học số 2, khối lớp 11, phòng họp giáo viên.

Học kỳ mới bắt đầu, trưởng phòng giáo vụ đang phân công công việc cho các giáo viên. Cố Nghiên Trì ngồi dưới, lẳng lặng chống cằm lắng nghe.

"Nghiên Trì này, học kỳ này cậu phụ trách lớp 11-8 nhé, vất vả cho cậu rồi."

Đột nhiên bị gọi tên, Cố Nghiên Trì hoàn hồn đáp: "Được ạ."

Khi cuộc họp gần kết thúc, trưởng phòng giáo vụ nói: "Ngoài ra, học kỳ này chúng ta đón một đồng nghiệp mới, là một nhân tài xuất sắc vừa từ nước ngoài về. Từ hôm nay, cậu ấy sẽ cùng chúng ta làm việc, mọi người hãy chào đón một chút."

Nghe đến đây, Cố Nghiên Trì không khỏi thắc mắc, chưa đến ngày tuyển dụng giáo viên, sao lại có giáo viên mới?

Đang lúc anh băn khoăn, cửa phòng họp bị đẩy ra, người bước vào khiến anh đứng hình tại chỗ.

Tại sao lại là hắn?!

Người mới đến mặc bộ đồ thường màu xám giản dị, bộ quần áo bình thường đến mức không thể bình thường hơn, loại mà ném vào đám đông cũng không nổi bật. Nhưng người mặc bộ quần áo đó lại không hề bình thường.

Các giáo viên có mặt đều kinh ngạc khi thấy diện mạo của người này. Cố Nghiên Trì đã được coi là đẹp trai trong giới giáo viên của trường họ rồi, người này còn hơn thế nữa, hơn nữa trông cũng không lớn tuổi lắm. Điều này... Chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến việc học của học sinh chứ?

Trưởng phòng giáo vụ thấy người mới vào, cười cười khoác vai hắn nói: "Nào, đây chính là đồng nghiệp mới mà tôi đã nói, Giang Thâm, tuổi còn trẻ đã tốt nghiệp tiến sĩ rồi đấy."

Giang Thâm mỉm cười nhẹ nhàng: "Mới đến đây, mong các vị chỉ giáo nhiều. Kinh nghiệm giảng dạy còn thiếu, còn nhiều điều phải học hỏi."

Những lời nói chân thành và khiêm tốn, kết hợp với vẻ ngoài nổi bật của hắn, khiến người ta cảm thấy hắn rất chín chắn, đúng là dáng vẻ của một giáo viên.

Các giáo viên nhanh chóng xóa tan những lo ngại ban đầu.

Trưởng phòng vỗ vỗ lưng Giang Thâm: "Cuộc họp hôm nay đến đây thôi, mọi người về làm việc của mình đi. Tiểu Giang này, đi, tôi dẫn cậu đi xem chỗ làm việc của cậu nhé."

Giang Thâm gật đầu: "Vâng ạ."

Giang Thâm đi theo trưởng phòng ra khỏi phòng họp trước. Khi sắp ra cửa, hắn quay đầu lại, liếc nhìn Cố Nghiên Trì đang ngồi ở góc phòng.

Cố Nghiên Trì vừa thu xếp xong sổ ghi chép đứng dậy, liếc về phía cửa, liền bắt gặp ánh mắt của Giang Thâm.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tim Cố Nghiên Trì như thắt lại, ba năm rồi, anh không ngờ còn có thể gặp lại người này.

Sau khi nhìn nhau một giây, cả hai đều dời mắt đi. Giang Thâm bước nhanh ra khỏi phòng họp, che giấu những cảm xúc đang cuộn trào trong mắt.

Cố Nghiên Trì thấy người kia cuối cùng cũng đi rồi, vô thức thở dài. Anh vừa nhận ra, chỉ ở cùng phòng với Giang Thâm trong vỏn vẹn hơn mười phút, mà lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi.

"Nghiên Trì, cậu chưa về à?" Một giáo viên Omega đi đến hỏi.

"Về thôi." Cố Nghiên Trì đáp.

"Nghiên Trì này, trưa nay ăn gì? Cùng đi nhé."

Cố Nghiên Trì liếc nhìn anh ta, "Được thôi, thầy Ôn muốn ăn gì?"

Ôn Miên mừng rỡ khôn xiết, cậu thích Cố Nghiên Trì đã ba tháng rồi, hôm nay mới đủ can đảm rủ đi ăn, đối phương liền đồng ý.

Phải chăng điều này có nghĩa là Cố Nghiên Trì cũng có ý với cậu?

"Xem hôm nay nhà ăn nấu món gì vậy." Ôn Miên cố nén niềm vui trong lòng nói.

Cố Nghiên Trì không biết những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Ôn Miên, anh cầm sổ ghi chép lên, đáp: "Được, trưa gặp nhé."

Cố Nghiên Trì đi đến trước cửa văn phòng, vừa định đẩy cửa vào thì một giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai anh.

"Thế nào? Ổn chứ? Dần dần sẽ quen thôi."

"Thầy yên tâm."

Là Giang Thâm.

Tay Cố Nghiên Trì đặt trên tay nắm cửa mãi không ấn xuống, trưởng phòng sắp xếp Giang Thâm vào văn phòng này sao?

Điều này có nghĩa là, anh sẽ phải chạm mặt Giang Thâm thường xuyên?

Trong đầu anh rối bời, từ khi Giang Thâm xuất hiện đã rối loạn rồi, vì vậy anh cũng không nhận ra tay nắm cửa đang xoay.

"Ôi trời ơi." Trưởng phòng giáo vụ vỗ ngực, "Giật cả mình, tôi tưởng ai đứng im thin thít ở đây chứ."

"Vừa rồi đang suy nghĩ." Cố Nghiên Trì giải thích.

"Được rồi, được rồi, hiếm khi thấy cậu đãng trí như vậy đấy." Trưởng phòng thấy Cố Nghiên Trì định vào văn phòng, vội kéo tay anh lại, "Tôi sắp xếp giáo viên mới đến vào văn phòng này đấy, cậu chăm sóc cậu ấy một chút nhé."

"Ồ, được." Cố Nghiên Trì thầm cười nhạt trong lòng, chăm sóc ư? Người như Giang Thâm, liệu có cần anh chăm sóc không?

Cửa đã mở, Cố Nghiên Trì bước vào.

Gần đến ngày khai giảng, công việc của giáo viên nhiều đến mức không tưởng, văn phòng toàn là tiếng trò chuyện và tiếng gõ bàn phím "tách tách".

Cố Nghiên Trì ngồi vào vị trí của mình, mở máy tính.

Anh cần tìm hiểu tình hình cơ bản của học sinh lớp 11-8 trước.

Đang xem danh sách học sinh, một cái cốc xuất hiện bên tay anh, "Thầy Cố, đang bận à?"

Tay Cố Nghiên Trì đang điều khiển con lăn chuột khẽ run lên, anh giơ tay trái lên, chỉnh lại cặp kính gọng vàng trên sống mũi, rồi quay người nhìn Giang Thâm đang đứng bên cạnh, "Có việc gì không?"

"Không có gì, chỉ là học kỳ này tôi cũng có tiết ở lớp 8, nên đến xin thầy chủ nhiệm lớp 8 một bản danh sách học sinh."

"Danh sách học sinh á, trưởng phòng không đưa cho anh sao?" Cố Nghiên Trì nói.

"Không có." Giang Thâm nhìn chằm chằm vào anh, "Chuyện tiện tay mà, thầy Cố không giúp sao?"

"Cũng không đến mức đó." Cố Nghiên Trì khẽ cười, "Email của cậu là gì? Tôi gửi cho cậu."

"Đừng gửi email nữa, kết bạn WeChat đi, sau này tôi sẽ cần xin tài liệu từ anh nhiều lần, anh định gửi email mỗi lần à?" Giang Thâm cụp mắt xuống, rồi hắn bước đến sau lưng Cố Nghiên Trì, đặt tay lên bàn chống đỡ, khóa chặt thân hình Cố Nghiên Trì vào l*иg ngực mình.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn, Cố Nghiên Trì nhíu mày, "Kết bạn WeChat thì kết bạn WeChat, cậu làm gì vậy?"

Đây là văn phòng, bao nhiêu đồng nghiệp đang nhìn kìa.

"Không làm gì cả, chỉ là muốn... Gần gũi anh một chút." Giang Thâm cúi đầu, khẽ hít hương thơm của Cố Nghiên Trì, rồi đứng thẳng người lại.

Sau khi đứng thẳng, hắn lấy điện thoại ra, mở chức năng quét mã, giọng điệu không cho phép từ chối, "Mở mã QR ra, tôi quét cho anh."

Cố Nghiên Trì thở dài, từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ làm gì được Giang Thâm.

"Cậu quét đi." Cố Nghiên Trì ném điện thoại lên bàn.

Giang Thâm lộ ra nụ cười đắc ý, "Thế này mới đúng chứ, đều là đồng nghiệp mà, anh nói đúng không?"

"Tít!" Trên màn hình điện thoại hiện lên một ảnh đại diện, đó là của Cố Nghiên Trì.

Giang Thâm nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện đó rất lâu, cuối cùng bấm thêm bạn bè.

Cố Nghiên Trì click mở lời mời kết bạn của Giang Thâm, khi bấm "đồng ý", toàn thân anh đều đang phản kháng.

"Xong rồi." Anh gửi danh sách lớp cho Giang Thâm, "Còn việc gì nữa không? Nếu không có việc gì thì đừng làm phiền tôi làm việc nữa."

"Không có việc gì khác, nhưng việc không làm phiền anh làm việc này tôi có thể không làm được, không làm phiền anh, tôi có thể cũng không làm được." Giang Thâm thì thầm.

"Anh có biết tại sao tôi lại đến trường trung học số 2 dạy học không?"

Cố Nghiên Trì lạnh lùng đáp, "Không biết." Vài giây sau lại thêm một câu: "Cũng không muốn biết."

"Không biết cũng không sao." Giang Thâm đặt tay lên gáy Cố Nghiên Trì, từng chữ từng chữ nói, "Anh, tôi đã tìm thấy anh rồi, sẽ không để anh chạy mất nữa đâu."