Chương 1

“Ninh Vân, chị thích con gái hả." Ninh Vân ngồi trên sô pha đang thưởng thức trà, nghe thấy thế thì sửng sốt, sau đó cô ngước mắt nhìn người trước mặt, nỗi kinh ngạc trong mắt không chút che giấu.

Ninh Khê luôn luôn kiêu ngạo đắc ý, toàn thân ăn mặc chỉnh chu tươm tất giờ phút này cổ áo có chút nếp uốn, ngay cả sợi tóc cũng có chút hỗn độn, bộ dáng chật vật hiếm thấy.

Cô khẽ nhíu mày, sau đó đặt chén trà trong tay xuống, cũng không có ý định giấu diếm.

Cô thừa nhận ngay lập tức.

"Tuy rằng không biết em đã nghe được tin tức này từ nơi nào, thế nhưng đúng là tôi thích con gái."

Ninh Vân nói xong, cười nhạo nhìn người trước mắt: "Sao thế?"

"Phát hiện ra tất cả những chuyện mình đã làm đều công giã tràng rồi? Hay là phát giác ra chính mình từ đầu tới cuối đều chỉ là một tên hề mà thôi?"

Em gái kế này của Ninh Vân, trước mặt người khác luôn giả bộ ngoan ngoãn động lòng người, duy chỉ có những lúc cô ấy ở trước mặt cô là bản thân lại trở thành người kiêu ngạo, ích kỷ, đáng giận.

Ninh Khê giống như một con rắn độc âm thầm nhìn chằm chằm vào cô.

Phàm là thứ cô thích, đối phương đều sẽ tìm mọi cách cướp đi.

Cái tật xấu đê tiện này cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa từng sửa, khoảng thời gian trước còn quyến rũ cậu chủ nhỏ của nhà họ Sở, người có chút giao tình với cô, hấp dẫn người ta đến mức mất hồn mất vía.

Hiện tại để cho cô ấy phát hiện ra tất cả những chuyện mình làm đều là phí công vô bổ, không biết trong lòng của cô ấy có thể vui vẻ hay không.

Ninh Vân nhếch môi cười, khuôn mặt cao lãnh xinh đẹp kia, từ đầu chí cuối đều là sự khinh thường.

Cô nhìn móng tay mới làm trên tay, tính toán thời gian định đứng dậy đi dạo phố.

Thời gian của cô rất quý giá, không cần phải ở lại đây nhìn Ninh Khê rồi cảm thấy chán ghét.

Nhưng mà ngay khi cô dự định đứng dậy, trong nháy mắt, cô bị đối phương đẩy ngã mạnh trên sô pha, sợi tóc biến thành hỗn độn, lộ ra biểu cảm vừa sợ hãi vừa tức giận trên gương mặt của cô.

“Ninh Khê, cô nổi điên làm cái gì!" Thắt lưng Ninh Vân bị giam cầm, không thoát được chút nào, trong lòng dâng lên một cảm giác hoảng loạn không biết tên.

Ninh Khê cúi đầu nhìn người bị mình đè xuống, trong mắt sáng ngời vẻ điên cuồng và chiếm hữu.

Cô ấy trực tiếp cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng mà mình tưởng tượng đã lâu, xúc cảm quả nhiên mềm mại như cô ấy tưởng, còn mang theo hương thơm của nước trà.

Hô hấp của Ninh Khê trở nên vội vàng, nụ hôn cũng càng thêm nhiệt liệt, cô ấy thừa dịp Ninh Vân sửng sốt trực tiếp dùng đầu lưỡi để mở răng môi, sau đó tiến quân thần tốc, hôn cực kỳ chuyên chú và nghiêm túc.

Đầu óc Ninh Vân trống rỗng, sau khi kịp phản ứng cô đã cắn cô ấy một cái, sau đó đẩy cô ấy ra, tát một cái vào mặt Ninh Khê.

Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của Ninh Khê xuất hiện một dấu tay, khóe miệng cũng tràn ra một vệt máu.

Cô ấy lại giống như không cảm thấy đau, ánh mắt cực nóng nhìn Ninh Vân.

“Vân Vân, nếu chị đã thích phụ nữ, vậy tại sao người chị thích không thể là em?"

Ánh mắt cô ấy khẩn cầu: "Nhìn em đi, em thật sự rất thích chị."