Nhớ rõ đêm nay phải ra ngoài, Hạ Tuế An không chần chừ, ngồi dậy mang chiếc tất len và đôi giày thêu hoa vào, rời giường mò mẫm tìm một cái áo choàng cũng khá dày để mặc thêm, cột chặt cổ áo để không cho gió thổi vào.
Khi Hạ Tuế An vừa chuẩn bị xong, người đánh canh đang gõ vài chuông ở trên đường, khách điếm cũng rất yên tĩnh, nàng đoán rằng bây giờ hẳn là giờ Hợi.
Tối nay Kỳ Bất Nghiễn sẽ đợi ở cửa sau.
Nàng rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khách điếm cũng không còn nhiều người, chỉ có một tiểu nhị đang trông coi, hắn ta ngồi ở quầy lớn trước cửa buồn ngủ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra cửa, xem có ai muốn ngủ lại hay qua đêm không.
Khi tiểu nhị ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, Hạ Tuế An vội vàng giữ chặt váy của mình rồi đi ra từ cửa sau.
Trong khi đó, Kỳ Bất Nghiễn đang đứng ở cửa sau, nhìn lên bầu trời đêm, không chỉ là đang nhìn, mà giống như đang muốn tìm một phương hướng nào đó từ ngôi sao trên trời.
Gió đêm thổi mạnh, nàng rụt cổ bước nhanh đến bên cạnh Kỳ Bất Nghiễn, sợ kinh động đến người khác, không mở miệng nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng kéo hắn lại, im lặng nói: “Ta đến rồi.”
Kỳ Bất Nghiễn bước ra ngoài.
Hạ Tuế An theo sát đằng sau.
Đi khoảng nửa canh giờ, Kỳ Bất Nghiễn dẫn Hạ Tuế An đến một căn nhà đã hoang phế từ lâu ở ngoại ô của Phong Linh trấn, nơi mà người dân của Phong Linh trấn gọi là hung trạch*, bọn họ tránh xa còn không kịp, sao có thể dám lại gần.
*Hung trạch: những căn nhà có phong thủy, vận khí xấu, mang lại điều không may hay khó khăn cho những người sống ở đó.
Đối với chuyện căn nhà này được gọi là hung trạch, Hạ Tuế An hoàn toàn không biết, nàng chỉ cảm thấy xung quanh u ám, thậm chí còn cảm giác được mùi thối.
Tiếng gió như tiếng người nức nở, mấy cánh cửa rách nát bị gió thổi kêu lên.
Nàng chợt nhìn thấy một góc áo màu đỏ.
Hạ Tuế An dừng lại.
Kỳ Bất Nghiễn đang đi phía trước cũng dừng lại, dưới ánh trăng chiếu rọi, bàn tay mảnh mai tái nhợt của hắn cầm lấy một cây nến mà đã lấy từ khách điếm ra: “Sao lại dừng lại?”
Hạ Tuế An nuốt nước bọt: “Hồi nãy ta vừa thấy có người lướt qua.”
Hắn nâng đôi mắt lên.
“Ở đâu?”
Nàng chỉ về phía sau một cánh cửa cách đó ba bước: “Ở đó, vừa mới lướt qua, mặc y phục màu đỏ, nhưng ta đã không thấy nữa.”
Kỳ Bất Nghiễn bước tới cánh cửa đó, Hạ Tuế An vội vã nắm lấy tay hắn, khuôn mặt của nàng tràn ngập lo lắng không giống giả vờ. Kỳ Bất Nghiễn cảm thấy ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có người dùng ánh mắt lo lắng này nhìn hắn.
Nhưng cũng chỉ là ngạc nhiên mà thôi.
Trong lòng hắn cũng không có quá nhiều xúc động.
Hạ Tuế An nhìn phía sau cánh cửa, lúc này lòng bàn tay của nàng bắt đầu chảy nhiều mồ hôi. Nàng cảm thấy ngón tay lạnh buốt khi có gió thổi qua, khẩn trương suy tư nói: “Có thể người đó đang nấp sau cánh cửa.”
Lời nói vừa dứt, Kỳ Bất Nghiễn sải bước tiến lên phía trước, trực tiếp mở toang cánh cửa ra, đằng sau chỉ có bóng tối và hư không, không có dấu vết của ai cả.
“Không có ai hết.”
Hắn giơ ngọn nến lướt vào bên trong một vòng.
Hạ Tuế An mê mang "A" một tiếng, không khỏi hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không: “Có thể là ta nhìn lầm, thật xin lỗi.”
Kỳ Bất Nghiễn bước ra, bước chân cực chậm, chuông bạc trong trang phục vẫn có âm thanh rất nhỏ, dù sao tay chân của hắn đều đeo dây xích bảy cái chuông nhỏ, ngọn nến trong tay lúc sáng lúc tối.
Nửa khuôn mặt của hắn cũng rơi vào bóng tối.
Trong bóng tối, Kỳ Bất Nghiễn cười tươi, ngũ quan xinh đẹp: “Lá gan của nàng nhỏ như vậy, lát nữa phải cùng ta xuống cổ mộ như thế nào đây.”
Hạ Tuế An bắt được hai chữ “cổ mộ” mấu chốt này, mắt lộ ra sự kinh ngạc, khó trách lại nói buổi tối mới đến đây, khó trách phải tránh tai mắt người khác.
Nhưng xuống cổ mộ nhất định rất nguy hiểm.
Nàng hỏi: “Tại sao phải xuống mộ?”
Kỳ Bất Nghiễn không nhanh không chậm mở tấm bản đồ giấy da trâu trong tay ra, phía trên có đánh dấu đơn giản: “Bởi vì nơi đó có thứ ta muốn, cho nên phải xuống cổ mộ, lối vào cổ mộ nằm trong căn nhà này.”
Hắn có được tấm bản đồ giấy da trâu này chính là nhờ giao dịch với phu nhân Tưởng tướng quân Thẩm thị, Kỳ Bất Nghiễn thay Thẩm thị hạ cổ Lý tướng quân, Thẩm thị đưa cho hắn tấm bản đồ giấy da trâu này.
Hạ Tuế An rối rắm: “Thứ gì quan trọng như vậy, đáng để huynh mạo hiểm xuống cổ mộ.”
Hắn đột nhiên đưa tay cho nàng.
Hạ Tuế An nhát gan như gà lập tức nắm lấy, lại nghe Kỳ Bất Nghiễn nói như thật như giả: “Thứ có thể cứu mạng ta. Hạ Tuế An, nàng nói xem thứ như vậy rốt cuộc có quan trọng hay không?”