Ban đầu Hạ Tuế An đang cầm cốc trà bằng hai tay, sau đó nàng chuyển qua cầm cốc bằng một tay, tay còn lại lấy một tấm khăn vải ra, đưa cho Kỳ Bất Nghiễn: “Ta chỉ hỏi thử thôi... Huynh có muốn lau tóc hay không?”
Mái tóc dài của hắn vẫn còn đang nhỏ nước.
Kỳ Bất Nghiễn không nhận lấy khăn vải, chỉ nhìn thôi.
Bàn tay của nàng vẫn ở giữa không trung, đôi mắt trong trẻo nhìn hắn: “Có người nói với ta rằng, để tóc ẩm quá lâu không tốt cho sức khỏe, để càng lâu thì càng dễ bị đau đầu.”
“Người nào nói?” Kỳ Bất Nghiễn mỉm cười, cuối cùng cũng nhận lấy khăn vải: “Ai đã nói với nàng vậy, không phải nàng nói là không nhớ được những chuyện trước kia sao?”
Câu hỏi này khiến Hạ Tuế An sửng sốt.
Đúng vậy, nàng không phải đã quên hết rồi sao?
Nhưng vừa rồi lúc nói chuyện với Kỳ Bất Nghiễn, trong đầu nàng lại hiện lên một giọng nói mờ nhạt, giọng điệu của đối phương đầy sự bất dắc dĩ và cưng chiều.
Người đó dường như đang nói: “Sau này gội đầu xong nhớ sấy khô nhanh, nếu không là sẽ đau đầu, đến lúc đó mẹ sẽ mặc kệ con.”
Mẹ.
Nghe thấy từ này, không hiểu sao Hạ Tuế An lại cảm thấy lòng mình trở nên mềm mại hơn.
Những việc khác thì không nhớ ra, Hạ Tuế An mím môi, dường như cảm thấy hơi tiếc nuối nói: “Ta cũng không rõ lắm, đột nhiên nhớ ra câu này thôi, cho nên mới nói với huynh.”
Kỳ Bất Nghiễn “Ừ” một tiếng.
Dường như hắn không quan tâm đến vấn đề này, một bên cầm khăn vải chầm chậm lau nhẹ mái tóc ẩm của mình, một bên bảo nàng về phòng nghỉ ngơi, nói rằng đến tối, bọn họ sẽ phải ra ngoài một chuyến, có thể cả đêm cũng không trở về.
Hạ Tuế An nghe xong cũng không lập tức về phòng ngay, mà lại tò mò không biết làm gì mà phải mất một đêm ở bên ngoài. Nàng ngẩng đầu nhìn Kỳ Bất Nghiễn, hy vọng có thể từ vẻ mặt của hắn mà biết được câu trả lời.
Kỳ Bất Nghiễn: “Nàng không muốn đi?”
“Không phải.” Nàng nói.
Hạ Tuế An lại nói: “Ta muốn đi, huynh đi đâu, ta cũng muốn đi cùng.” Ở nơi xa lạ này, nàng chỉ biết có mỗi hắn mà thôi.
Cho nên là hắn đi đâu, nàng đi đó.
Cũng không biết là Kỳ Bất Nghiễn có tin lời của nàng hay không, hắn mỉm cười, trong đôi mắt lại không buồn không vui, giống như là một con quái vật đang ẩn giấu không thể đồng cảm được: “Nếu ta muốn chết thì sao?”
Chết.
Hạ Tuế An vô thức lùi lại một bước.
Kỳ Bất Nghiễn vẫn chậm rãi lau khô tóc của mình. Hạ Tuế An như nhận ra điều gì đó: “Huynh đang nói đùa với ta à?”
Hắn vuốt nhẹ cằm, cất khăn vải bị ẩm từ mái tóc dài: “Tất nhiên là đùa với nàng rồi, đang sống tốt như vậy, tại sao ta lại muốn chết chứ, nếu muốn chết thì cũng là người khác chết, ta không muốn chết.”
Hạ Tuế An gật đầu liên tục tỏ vẻ tán thành.
Nàng cho rằng không có gì quan trọng hơn là sống, chỉ có sống mới có thể làm những chuyện mình muốn.
Không biết được tối nay Kỳ Bất Nghiễn sẽ đi đâu, Hạ Tuế An lo lắng trở về phòng, nhưng nghĩ đến hắn có cổ trùng ở bên cạnh, dù có gặp nguy hiểm cũng vẫn có khả năng tự bảo vệ mình, trong lòng của nàng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, nhưng không biết vì sao lại không ngủ được, Hạ Tuế An mở mắt nhìn lên đầu giường, vô tình phát hiện có chữ viết trên đó.
Không giống với kiểu chữ thông dụng của Đại Chu.
Nàng tiến đến chỗ đầu giường để nhìn kỹ.
Cho dù Hạ Tuế An nhìn mãi cũng không thể đoán được ý nghĩa của câu văn ngắn này, bởi vì những chữ này rất giống một kiểu chữ cổ, không giống với kiểu chữ hiện đại cho lắm, ngay cả đoán mò cũng không thể làm được.
Đây có lẽ là do ai đó đến trọ, nhất thời viết lên một câu như vậy, không có ý nghĩa đặc biệt, nàng quay lại giường tiếp tục cố gắng đi ngủ, lần này rất nhanh đã ngủ mất.
Mặc dù nhiệt độ đầu xuân đã có sự biến đổi rõ ràng, nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh.
Hạ Tuế An bị lạnh đến tỉnh giấc.
Nàng hắt xì, chóp mũi đỏ lên.
-
Editor: Cầu ánh kim các kim chủ của iêm ơi, sao bộ này flop ẻ zị huhu