Trong lúc bọn họ nói chuyện, mấy người phát cuồng trên phố đã bị người dùng dây thừng trói chặt lại, người ra lệnh làm vậy chính là quận chúa Phong Linh trấn mà Hạ Tuế An vừa giúp một tay lúc nãy.
Quận chúa từ tay cận vệ nhận lấy cung tên, nín thở ngắm bắn, từng mũi tên đều nhắm vào chân tay những người phát cuồng, cung pháp chuẩn xác, mỗi phát đều trúng, hiển nhiên là được luyện tập từ nhỏ.
Mũi tên có tẩm thuốc khiến người ta tạm thời hôn mê.
Mũi tên vừa bắn vào người phát cuồng, không lâu sau họ liền ngừng giãy giụa, lần lượt ngã xuống bất tỉnh.
Quận chúa hạ cung, vẻ mặt nghiêm trọng.
Việc này quan trọng, có thể phải báo lên triều đình.
Cận vệ khiêng những người bất tỉnh đi, rồi trở lại xin chỉ thị quận chúa bước tiếp theo nên làm gì, nàng bảo họ đi tìm đại phu giỏi nhất trong trấn để chữa trị cho bọn họ, nhất định phải tìm ra nguyên nhân khiến bọn họ phát cuồng.
Phát cuồng không đáng sợ, đáng sợ là có thể lây lan như bệnh dịch, con đường lây nhiễm là do bị cắn? Quận chúa vội gọi cận vệ lại, dặn dò họ tuyệt đối không được để những người này cắn phải.
Kỳ Bất Nghiễn bước về hướng ngược lại.
Hạ Tuế An theo sau hắn.
Đến giờ nàng vẫn còn sợ hãi, như đang lẩm bẩm, lại như đang hỏi hắn: “Tại sao những người đó đột nhiên lại cắn người?”
Kỳ Bất Nghiễn nghe Hạ Tuế An nói nhưng không đáp lời.
Sách cổ Miêu Cương ghi chép rằng Âm Thi cổ có thể khiến người phát cuồng cắn người, hơn nữa còn lây truyền từ người sang người. Âm Thi cổ cực kỳ khó luyện, thường được luyện trong những ngôi mộ u tối, ẩm thấp và tràn đầy âm khí.
Âm Thi cổ, đúng như tên gọi, phải dùng xác người để luyện chế, do đó luyện Âm Thi cổ cần có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một điều cũng không thể thành.
Đã có Âm Thi cổ xuất hiện tại nơi này, tức là nơi đây đích thực có thứ hắn mong muốn.
Thật sự không thể chờ đợi được nữa.
Kỳ Bất Nghiễn không thể kiềm chế được, bật cười thành tiếng.
Hạ Tuế An không hiểu vì sao hắn đột nhiên cười, nghi hoặc nhìn hắn. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Hạ Tuế An, hắn nghiêng đầu nhìn nàng, thấp hơn hắn một đoạn: “Nàng rất thích nhìn ta?”
“Không phải.” Hạ Tuế An ngượng ngùng phủ nhận: “Ta chỉ không hiểu tại sao huynh lại cười, là nghĩ đến chuyện gì vui sao?”
Thiếu niên thừa nhận.
“Đúng vậy.”
Kỳ Bất Nghiễn nói: “Ta nghĩ đến một việc khiến ta vui vẻ.”
*
Sau khi quận chúa dẫn người bắt những kẻ phát cuồng đi, Phong Linh trấn lập tức khôi phục như xưa, thỉnh thoảng có người bàn tán về sự nguy hiểm khi đó, còn có dân chúng tò mò những người kia hiện giờ thế nào, có phải đã chết rồi không.
Hạ Tuế An theo Kỳ Bất Nghiễn đến một khách điếm tên là "Phong Quá Vô Ngân", tiểu nhị tiến đến hỏi bọn họ là dùng cơm hay trọ lại.
Bọn họ chọn trọ lại.
Đến quầy, chưởng quỹ lại hỏi họ cần bao nhiêu gian phòng, khách điếm còn ba gian thượng phòng, chỉ là giá có chút đắt. Nếu túi tiền không dư dả, có thể chọn trung phòng hoặc hạ phòng, cũng rất sạch sẽ.
Kỳ Bất Nghiễn nhìn Hạ Tuế An.
Hạ Tuế An không hiểu sao hắn lại nhìn mình.
Nàng liếc qua túi tiền mỏng manh nơi thắt lưng của Kỳ Bất Nghiễn, tưởng rằng hắn muốn nói không còn nhiều bạc, không thể thuê hai gian thượng phòng, nên vội nói: “Ta ở trung phòng hay hạ phòng cũng được.”
Chưởng quỹ mở khách điếm ở Phong Linh trấn nhiều năm, thấy nhiều hiểu rộng, không vì người khác túi tiền eo hẹp mà biểu lộ quá nhiều cảm xúc, rất điềm nhiên nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, chờ bọn họ thương lượng.
Lại nghe thấy thiếu niên tuấn tú hỏi thiếu nữ: “Đêm nay ngươi còn muốn ngủ cùng ta không?”
Chưởng quỹ kiến thức rộng rãi cũng phải phun ra ngụm trà.
Thất sách, thất sách.
Thì ra bọn họ không phải túng thiếu, mà là loại quan hệ này, thấy bọn họ tuổi còn nhỏ, tưởng rằng chỉ là bạn đồng hành đơn thuần, không nghĩ tới lại như vậy, cũng không phải là không thể.