Phong Linh trấn được xây bên cạnh dòng nước có lẽ có một nhược điểm, đó là sau một hồi xô đẩy hỗn loạn, dễ có người rơi xuống nước. Người thiếu nữ đứng cách Hạ Tuế An vài bước vì cứu một đứa trẻ mà suýt trượt chân ngã.
Nương của đứa trẻ thấy con mình bình an vô sự, lại sợ những người phát cuồng sẽ lao tới cắn mình và con, trong cơn hoảng loạn, không màng đến an nguy của người thiếu nữ cứu con mình, bế đứa trẻ lên rồi quay đầu chạy mất.
Thiếu nữ chỉ khẽ nhíu mày.
Nàng không hề lên tiếng trách cứ hành vi của họ.
Hạ Tuế An phục hồi tinh thần, phát hiện mình đã chạy lên cầu gỗ, vội vã đưa tay kéo người thiếu nữ kia: “Cẩn thận!”
Nhờ sự trợ giúp của Hạ Tuế An, thiếu nữ đang treo lơ lửng bên cầu được kéo lên bờ, nàng cảm kích nhìn Hạ Tuế An một cái, nhưng không dừng lại lâu, vội bước nhanh về phía con phố hỗn loạn.
Thấy thiếu nữ quay người đi về phía nguy hiểm, Hạ Tuế An muốn ngăn lại: “Ngươi…”
Thiếu nữ như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng: “Ta là quận chúa của Phong Linh trấn, bảo vệ nơi này là trách nhiệm của ta. Cảm tạ cô nương vừa ra tay tương trợ, xin hãy tìm một nơi an toàn mà ẩn náu.”
Hạ Tuế An đáp: “Được.”
Quận chúa khẽ gật đầu: “Có duyên gặp lại.”
Trong lúc vội vã cứu người, Hạ Tuế An không chú ý đến dung mạo của quận chúa. Giờ nhìn kỹ, nàng cảm thấy ngạc nhiên như lần đầu thấy Kỳ Bất Nghiễn ở Vệ Thành, chỉ cảm thấy kinh diễm.
Quận chúa khoác trên mình y phục màu hồng phấn, áo khoác lụa thêu hoa tử đằng rủ xuống eo thon, mặt điểm phấn nhẹ, ánh mắt như làn nước thu, mái tóc vấn lên tinh tế với những chiếc trâm cài tỉ mỉ, làm gương mặt thêm phần nhỏ nhắn.
Tuy nhìn nàng có vẻ yếu đuối, nhưng từng bước đi lại mang theo sự vững vàng và khéo léo.
Trông nàng không giống người tầm thường.
Hạ Tuế An tôn trọng lựa chọn của quận chúa, không khuyên nhủ thêm, bèn nhìn quanh hy vọng tìm được Kỳ Bất Nghiễn, nhưng dù tìm mãi vẫn không thấy, trái lại lại thấy mấy người phát cuồng đang lao tới.
Con phố vốn náo nhiệt giờ trở nên vắng vẻ, trên mặt đất có những dấu chân loang lổ máu là do những người phát cuồng để lại sau khi cắn người khác.
Bọn họ phát ra những tiếng gào rú không rõ ràng.
Hạ Tuế An định quay đầu chạy.
Khi đối mặt với những thứ hay người đáng sợ, nàng sẽ chọn chạy trốn, đó là cách tốt nhất để tránh nguy hiểm.
Vừa xoay người, nàng đã bị một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trán mịn màng không còn vết sẹo. Ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Kỳ Bất Nghiễn hiện ra trước mắt. Hắn quen cúi xuống nhìn nàng: “Tìm ta à.”
Giọng nói của thiếu niên trong trẻo dễ nghe.
Mắt Hạ Tuế An sáng lên: “Ừm ừm.”
Thật ngoan.
Hắn không nhịn được xoa nhẹ tóc mai nàng như vuốt ve đầu rắn, ngón út vô tình chạm vào sợi dây trong tóc, kéo mạnh khiến Hạ Tuế An thấy đau. Nàng ôm đầu, thút thít nói: “Huynh làm ta đau.”
Nghe nàng nói đau, hắn liền buông tay.
Hạ Tuế An lại nói cảm ơn, rõ ràng là Kỳ Bất Nghiễn vô tình làm nàng đau, nhưng khi hắn buông tay, nàng lại cảm ơn, đúng là một người kỳ lạ.
Nhưng nàng trông thật ngoan ngoãn.
Hắn vẫn muốn tiếp tục nuôi nàng, khi nuôi Hạ Tuế An, Kỳ Bất Nghiễn luôn cảm nhận được những cảm giác mới mẻ, kỳ lạ, khác biệt, điều mà việc nuôi dưỡng cổ trùng không thể đem lại.
Hạ Tuế An hỏi Kỳ Bất Nghiễn lúc nãy đi đâu, nàng tìm mãi trên phố không thấy hắn.
Kỳ Bất Nghiễn cười nhẹ: “Ta đã hứa sẽ không bỏ rơi nàng, đương nhiên sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng. Dù nàng chạy đi đâu, ta đều có thể tìm thấy nàng, luyện cổ nhân như chúng ta có thể dựa vào mùi để tìm người.”
Không nói đi đâu, chỉ nói sẽ không bỏ rơi nàng.
Dựa vào mùi để tìm người?
Hạ Tuế An lần đầu tiên nghe thấy có cách tìm người như vậy, liệu ở xa cũng có thể sao?
Nàng không hỏi thêm.