Chương 25: Phong Linh Trấn

Kỳ Bất Nghiễn bước vài bước tới cửa động, nhìn ra ngoài, đồ trang sức bạc trên thắt lưng lay động: “Chỉ cần nàng không phản bội ta, ta đối với nàng và cổ trùng của ta đều như nhau. Những gì chúng có thể làm, nàng cũng có thể.”

Hạ Tuế An yên lặng.

Muốn nói với hắn rằng nam nữ nếu không phải phu thê, hoặc trong tình huống đặc biệt, không thể dễ dàng như vậy, nghĩ lại, nàng dường như hiểu ra điều gì đó.

Do dự hồi lâu, Hạ Tuế An thăm dò hỏi: “Huynh từng nói huynh đến từ Thiên Thủy Trại ở Miêu Cương, đây có phải lần đầu tiên huynh ra khỏi trại?”

Nàng nhìn thấy hắn có vẻ giống như vậy.

Kỳ Bất Nghiễn “ừm” một tiếng.

Hắn nói: “Nàng đoán đúng rồi, đây thực sự là lần đầu tiên ta ra khỏi Thiên Thủy Trại. Trước đây ta luôn sống một mình trên núi của Thiên Thủy Trại, chỉ khi trong trại xảy ra đại sự mới mời ta xuống núi.”

Hạ Tuế An bừng tỉnh.

Nàng lẩm bẩm: “Thì ra là vậy.”

Từ việc giao hợp mà có hoa văn hồ điệp có lẽ hắn chỉ ngẫu nhiên nghe được từ một lão nhân trong Thiên Thủy Trại, vậy hắn có biết làm sao để giao hợp hay không? Hạ Tuế An không khỏi nghĩ đến vấn đề này.

Kỳ Bất Nghiễn đưa tay ra ngoài động, gió lạnh lướt qua kẽ tay, hắn bước ra ngoài, quay đầu nhìn Hạ Tuế An quấn chặt như cái bánh chưng, khẽ mỉm cười, giống như thiếu niên ngây thơ vô tội, không giống kẻ dùng cổ trùng gϊếŧ người.

“Tuyết ngừng rồi, chúng ta lên đường.”

Hắn nói.

Hạ Tuế An cầm lấy bọc đồ đặt bên cạnh tảng đá, cũng rời khỏi hang động, rắn đi theo sau nàng, nàng lặng lẽ tăng tốc bước đi.

*

Trong lãnh thổ Đại Chu, Phong Linh trấn.

Nơi này so với biên giới thì ấm áp hơn, lại dựa vào sông thành trấn, mấy cây cầu trong trấn đều được làm từ cây cổ thụ tự nhiên, vắt ngang mặt nước, còn có hành lang mưa bụi, tựa như tranh thủy mặc.

Hạ Tuế An nhìn những chiếc đèn l*иg màu sắc treo ở hai bên hành lang, với tính tò mò của thiếu nữ tuổi mười mấy, không kiềm được kiễng chân, dùng ngón tay khẽ chạm vào, cảm thán một tiếng Phong Linh trấn thật đẹp.

Bọn họ đi nửa tháng mới đến được Phong Linh trấn.

Trên đường không gặp phải chuyện kinh tâm động phách nào, nàng hiếm hoi thư giãn, thưởng thức cảnh sắc.

Trên phố đông đúc, Hạ Tuế An sợ lạc mất Kỳ Bất Nghiễn, hiếm khi chủ động nắm lấy tay hắn, lần này không phải nắm dây lưng hay cổ tay chứa cổ trùng, mà là nắm tay hắn.

Kỳ Bất Nghiễn liếc nhìn bàn tay đang nắm, cũng không đẩy ra, hai người sóng vai mà đi.

Phía trước đột nhiên có động tĩnh lớn.

Hạ Tuế An cảm thấy kỳ quái.

Có người vội vàng chạy về phía này, mặt mày kinh hoàng, như đang chạy trốn, ban đầu chỉ có vài người. Dần dần, những người tụ tập xem náo nhiệt phía trước cũng nhanh chóng tản ra.

Đợi đến khi đám đông tản ra, Hạ Tuế An mới nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra phía trước.

Có người đang cắn người.

Kẻ cắn người là một nam nhân có làn da trắng bệch, tóc tai rối loạn, thân thể bẩn thỉu, bất chợt bắt lấy một thư sinh yếu đuối trên đường, cắn vào cổ hắn ta, cắn liên tiếp mấy cái.

Thư sinh bị cắn co giật vài cái, rồi không còn động đậy, một lát sau, hắn ta lại động, lao về phía một nữ tử ngã ngồi trên đất không đứng dậy được, cũng bắt đầu cắn người.

Người cắn người từ một biến thành hai.

Hai biến thành ba, ngày càng nhiều hơn.

Những người sống sót trên phố chưa từng trải qua chuyện này, mặt mày tái nhợt, lảo đảo chạy khỏi nơi xảy ra chuyện, sợ mình trở thành người tiếp theo bị cắn, va vào Hạ Tuế An và Kỳ Bất Nghiễn khiến bọn họ tách ra.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Phó bản Phong Linh trấn Chi Âm Thi Cổ chính thức khởi động!

Cặp đôi nhỏ vừa thám hiểm, vừa yêu đương, thích ứng với việc nắm tay và cả thích ứng với việc hôn nhau…