Ngoài động, gió tuyết cuồng bạo, nước nhỏ xuống rồi hóa thành băng.
Trong động, Hạ Tuế An trải mấy bộ xiêm y dày ra, đắp lên người nàng và Kỳ Bất Nghiễn, có lẽ hắn không sợ lạnh, nhưng Hạ Tuế An lại rất sợ lạnh, chỉ cần rời khỏi lòng hắn là run lên bần bật.
Nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày không biết bao nhiêu lần, Hạ Tuế An khi sắp ngủ thϊếp đi tự dặn lòng ngày mai phải dậy sớm, nhất định phải rời khỏi lòng ngực của Kỳ Bất Nghiễn trước khi hắn tỉnh dậy.
Có lẽ vì được thân thể của thiếu niên bao bọc quá mức ấm áp, nàng rơi vào giấc ngủ say.
Hạ Tuế An nằm mộng.
Trong mộng, nàng như lạc vào động rắn ẩm ướt, những con rắn đủ màu sắc bò trườn trên dây leo, mặt đất và vách đá, không thể đếm xuể, chúng liên tục phát ra tiếng xì xì.
Xung quanh giống như không có một bóng người, Hạ Tuế An tuyệt vọng, cuộn mình vào một góc động, nhưng đám rắn đột nhiên bò về phía này, lưỡi đỏ tươi như vừa uống máu, không thể lau sạch.
Nàng sợ hãi ngồi ôm gối.
Cứu ta với.
Ai đó có thể cứu ta không.
Cách đó không xa dường như có tiếng động nhẹ, hình như có người. Hạ Tuế An nhìn về phía phát ra tiếng động, phát hiện ở đó có một đứa trẻ đang ngồi, khoảng vài tuổi, bên cạnh cũng đầy rắn đang bò.
Khó phân biệt nam nữ.
Mặc một bộ áo choàng màu xanh đậm, không vừa người lắm, lộ ra cổ tay trắng nhỏ nhắn đeo bảy chiếc chuông nhỏ, trên trán buộc một dải lụa xanh, tóc một nửa tết thành bím nhỏ, một nửa xõa xuống.
Y phục tinh xảo đầy những trang sức bạc leng keng, đứa trẻ động một chút là kêu vang không ngừng. Tuy nhìn khó phân biệt nam nữ, nhưng kỳ lạ là Hạ Tuế An ngay lập tức xem đối phương là nam hài.
Nàng không nhìn rõ mặt hắn.
Nhưng luôn cảm thấy đối phương sẽ rất đẹp.
Rắn động, không phải đám rắn bên phía Hạ Tuế An, mà là đám rắn bên phía nam hài. Những con rắn đủ màu sắc trườn bò, từng con chồng lên nhau, chờ cơ hội mà hành động, khiến người ta kinh hãi.
Có một con rắn mảnh màu nâu bò trên dây leo, thân uốn nhẹ như lò xo, nhảy lên giữa không trung, rồi chính xác rơi xuống mặt nam hài, khiến nàng kinh hồn bạt vía.
“Đừng.”
Hạ Tuế An vô thức lắc đầu.
Không ngờ nam hài tay không tấc sắt lại giơ tay bắt lấy con rắn nhỏ, nhưng trong động không có đá, chỉ toàn rắn, vách đá cũng đầy rắn, hắn không thể tìm thứ gì để gϊếŧ rắn.
Thế là Hạ Tuế An chứng kiến cảnh tượng suốt đời không quên, nam hài mở miệng cắn đứt đầu con rắn mảnh, hắn không màng liệu có bị nhiễm độc rắn hay không, chỉ muốn gϊếŧ chết con rắn định cắn hắn.
Nàng kinh ngạc che miệng vì sốc.
Nam hài không biểu cảm gì, nhổ đầu rắn ra khỏi miệng, máu chảy dọc theo khóe môi.
Thật lâu sau, hắn ném đi phần thân rắn không thể động đậy, đôi môi dính máu rắn khẽ cong lên. Hạ Tuế An không biết nàng có nhìn nhầm không, nhưng hắn cười, thân thể hiện lên hoa văn hồ điệp màu xanh.
Hoa văn hồ điệp có liên quan đến độc rắn hay không, nàng không biết tại sao lại nghĩ đến điều đó.
Rắn dưới chân Hạ Tuế An cũng động.
Khi một con rắn sắp cắn nàng, có người gọi nàng một tiếng: “Hạ Tuế An.”
Là giọng của Kỳ Bất Nghiễn.
Động rắn tan biến, ác mộng mờ nhạt, lông mi Hạ Tuế An run rẩy, mở mắt ra, trước mắt là một mảnh vải màu xanh đậm, cùng với hô hấp nhẹ nhàng, đây là đâu?
Hạ Tuế An ngẩng đầu.
Quả nhiên vẫn nằm trong lòng Kỳ Bất Nghiễn.
Giấc ngủ quá say, không thể rời khỏi lòng hắn trước khi hắn tỉnh dậy, Hạ Tuế An bị tình cảnh này làm cho bối rối, lập tức quên đi ác mộng vừa rồi, chuyển sang suy nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Nói thật là quá lạnh, muốn mượn thân hắn để sưởi ấm? Hắn có giận không? Lời nói quanh quẩn trong bụng nàng mấy lần vẫn không thốt ra được.
"Ta..."
Nàng chỉ kịp nói một chữ.
Kỳ Bất Nghiễn với vẻ mặt vô hại, cúi đầu nhìn Hạ Tuế An, ngón tay khẽ nhấc lên sợi dây lụa màu sắc cùng vài lọn tóc vừa rơi vào cổ áo hắn: “Nàng nói gì? Nàng muốn giải thích vì sao lại ôm ta ngủ sao?”
Hạ Tuế An mặt đỏ bừng, gật đầu, nói rằng đêm qua thật sự rất lạnh, nếu hắn để tâm, sau này nhất định sẽ không tự ý làm như vậy nữa. Nói xong, nàng lui ra khỏi lòng hắn.
Lui ra rồi, lại cảm thấy lạnh.
Nhưng không thể mặt dày chui vào lại.
Một phút trước còn cảm thấy ấm áp, một phút sau như rơi vào hầm băng, tuy nhiên cũng không lạnh như đêm qua, Hạ Tuế An kéo chặt y phục, cố gắng thích nghi.
Nàng còn muốn nói gì đó.
Nhưng thấy thiếu niên dường như không quan tâm, đứng dậy.
Hắn bắt lấy con rắn đỏ đang cuộn mình trong khe đá, đặt trong lòng bàn tay và nhẹ nhàng đánh thức: “Trước đây ta cũng luôn ngủ cùng với cổ trùng của ta, điều này có gì không ổn.”