Chương 22: Đau

Thân binh nắm chặt loan đao, Hạ Tuế An đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhăn lại. Nhưng nàng vẫn không khóc, từ khi bị mất trí nhớ đến giờ, nàng hiểu được rằng khóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

Dương phó tướng lập tức quát mắng thân binh không nghe lệnh: “Trong quân đội phải nghe lệnh làm việc, ngươi là đang chống lại quân lệnh!”

Hạ Tuế An nín thở.

Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ trán nàng.

Đáng tiếc rằng thân binh này rất tận trung với Lý tướng quân, mắt điếc tai ngơ trước lời quát lớn của Dương phó tướng, thấy Kỳ Bất Nghiễn không có động tĩnh gì, hỏi: “Ngươi thật sự không quan tâm đến sống chết của nàng sao?”

Hạ Tuế An cố gắng bình tĩnh lại.

Kỳ Bất Nghiễn cười nhạt: “Ngươi muốn gϊếŧ nàng thì gϊếŧ đi, chỉ cần ta muốn, dù nàng có bị cắt cổ, ta cũng có thể luyện nàng thành cổ nhân, nhưng ngươi nếu chết thì sẽ thật sự chết, không còn xương cốt.”

Hắn cười rạng rỡ, gần như mê hoặc nói: “Cho nên, ngươi có muốn thử không?”

“Ngươi...”

Lời mắng của thân binh bị Hạ Tuế An dùng đầu đập mạnh vào sau gáy làm ngắt lời, suýt làm cũng làm rớt cằm. Hạ Tuế An nắm chặt thời gian vụng về lăn sang bên cạnh, lăn đến một thân đầy bụi.

Biết được mình cũng có thể tự cứu bằng chính sức lực của bản thân, Hạ Tuế An ôm lấy gáy đau đến muốn nứt ra, mừng rỡ đến phát khóc.

Nàng cũng không phải là người vô dụng.

Mặc dù cách làm có hơi vụng về.

Trước khi thân binh kia kịp phản ứng, vài sợi tơ tằm như từ hư không xuất hiện, siết chặt đối phương, có một đoạn siết chặt cổ, ăn sâu vào da thịt, ngay cả nuốt nước bọt cũng không thể.

Kỳ Bất Nghiễn búng ngón tay.

Ngay khoảnh khắc tiếng búng tay vang lên, máu thịt bắn tung tóe. Thiên Tàm Ti cắt đứt đầu thân binh kia, cơ thể bị cắt thành nhiều mảnh, những người khác đều không nhìn thấy Kỳ Bất Nghiễn ra tay lúc nào, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên.

Hạ Tuế An ngơ ngác.

Dù sao nàng cũng đứng gần nhất.

Đầu thân binh kia lăn mấy vòng đến mép váy của nàng, đối phương vẫn mở to mắt, hốc mắt sung huyết, phảng phất như sắp nổ tung.

Cảnh tượng quá sốc, Hạ Tuế An ngây ra một lúc, bẩn thỉu bò dậy, lúng túng không biết làm gì, đi vài bước rồi quay lại nhặt bọc hành lý, nhìn giống như mèo mất đầu.

Kỳ Bất Nghiễn vẫy tay: “Lại đây.”

Hạ Tuế An sợ sẽ có thân binh khác không nghe lệnh Dương phó tướng muốn bắt nàng uy hϊếp hắn, nàng chạy nhanh về phía Kỳ Bất Nghiễn.

Chạy quá nhanh, nàng không kịp dừng lại, đâm thẳng vào lòng Kỳ Bất Nghiễn, thiếu niên xương cốt cứng cáp, eo bụng săn chắc.

Nhiệt độ còn rất cao.

Hạ Tuế An ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Thân thể Hoạt Cổ Hương mềm mại trong lòng, Kỳ Bất Nghiễn cảm thấy có chút mới mẻ, muốn ôm chặt không muốn buông tay, cuối cùng vẫn nắm lấy gáy Hạ Tuế An, hơi kéo nàng ra một chút, nhìn vết thương trên cổ.

Hắn nói: “Chảy máu rồi này.”

Hạ Tuế An biết Kỳ Bất Nghiễn đang nhìn vết thương của nàng, cho nên không có một tia tạp niệm nào, hiện tại nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi phủ tướng quân, rời khỏi Tấn Thành, nhưng lại không biết mở miệng làm sao để thúc giục hắn.

Dương phó tướng chắp tay xin lỗi, nói chuyện vừa rồi sẽ không phát sinh nữa, hy vọng khi bọn họ an toàn ra khỏi thành, sẽ giữ lời trả lại Lý tướng quân.

Kỳ Bất Nghiễn không biết có nghe lọt tai hay không, dùng tay chấm máu của Hạ Tuế An.

Bị người ta chạm vào, nàng không tự chủ rụt vai.

Hạ Tuế An rũ mắt xuống.

Thiếu niên dùng đầu ngón tay chấm máu, máu thấm vào đường vân tay của hắn, làn da trắng bệch cùng với máu đỏ thẫm trông rất quyến rũ: “Đau không?”

Hạ Tuế An theo bản năng muốn lắc đầu nói không đau, nhưng nhớ lại lời Kỳ Bất Nghiễn đã nói với nàng là không được nói dối hắn, trầm mặc một lát, ngẩng lên nhìn hắn, chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đau.”

Kỳ Bất Nghiễn: “Lần sau có ai làm đau nàng, nàng hãy gϊếŧ hắn.”

Hạ Tuế An không nói lời nào.

Chuyện không thể làm được, Hạ Tuế An không thể tự lừa mình dối người, nàng không biết trước đây mình sống ở đâu, cảm thấy mình rất xa lạ với thế giới này, không phải là xa lạ do mất trí nhớ, mà là...

Là một cảm giác xa lạ khó nói thành lời.