Hạ Tuế An cho rằng Kỳ Bất Nghiễn đang nói đùa, nhưng khi thấy hắn vẫn bình tĩnh như thường, nàng lại không xác định.
Nàng ấp úng, không nói được một lời.
Mà Kỳ Bất Nghiễn đối với chuyện giao hợp dường như không có cảm giác gì, chỉ dùng giọng điệu bình thường nói ra sự thật, cho nàng biết biện pháp khác để có được hoa văn hồ điệp, vừa không cảm thấy xấu hổ, cũng không cảm thấy kích động.
Thân binh bị Thiên Tàm Ti chặn ở cửa thấy Lý tướng quân nằm bất động trên mặt đất, cho rằng Kỳ Bất Nghiễn đã ra tay gϊếŧ ông ta, nhất thời lòng người hoang mang.
Tướng lĩnh bị gϊếŧ, dễ khiến lòng quân hoảng loạn.
Ngoài thành còn có người Hồ đang nhòm ngó lương thảo, vàng bạc châu báu của Tấn Thành, thân binh không khỏi lo lắng việc này truyền ra sẽ khiến dân chúng trong thành hoảng sợ không yên, đến lúc đó loạn trong giặc ngoài.
Thân binh canh giữ trong phủ tướng quân đều là những binh sĩ chỉ tận trung với Lý tướng quân. Một khi ông chết, bọn họ sẽ như ruồi không đầu.
Đúng lúc này, phó tướng chạy tới.
Phần lớn thân binh của Lý tướng quân thấy phó tướng đến, nghĩ thầm sau hôm nay mình chắc chắn phải đổi chủ, thức thời nhường đường, còn cung kính hơn trước ba phần, gọi hắn ta là “Dương phó tướng.”
Giọng thân binh không nhỏ, Hạ Tuế An đứng trong sảnh nghe thấy thì nhìn ra ngoài.
Dương phó tướng hơn ba mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo cũ chạy qua lông mày, đôi mắt sáng ngời, vẻ ngoài chính trực.
Trực giác mách bảo Hạ Tuế An rằng hắn ta là người có tính cách khác với Lý tướng quân.
Người này mặc áo giáp nặng nề, tay cầm loan đao, bên hông còn đeo một chiếc roi da bò màu nâu xám, đôi giày dính không ít phân ngựa, trông như vội vàng từ đâu đó đến đây.
Đêm qua, Hạ Tuế An đã nghe những người trong phủ tướng quân nói về vị phó tướng này.
Hắn ta là thiên tài dùng binh, cũng là quân sư của Lý tướng quân.
Dương phó tướng đã nhiều lần dẫn quân đánh lui người Hồ, công lao đều ghi cho Lý tướng quân.
Tấn Thành không có Lý tướng quân cũng không sao, nhưng không thể thiếu Dương phó tướng. Dân chúng Tấn Thành biết được sự thật đều nói như vậy, triều đình phong thưởng cho Lý tướng quân rất nhiều, nhưng mà bọn họ tôn kính nhất vẫn là Dương phó tướng.
Kỳ Bất Nghiễn thờ ơ theo tầm mắt của Hạ Tuế An nhìn ra bên ngoài, cũng thấy Dương phó tướng, nâng mắt lên, đối diện với ánh mắt của hắn ta.
Người kia cũng đang nhìn kỹ hắn, ánh mắt sắc bén như mũi tên.
Trước khi đến, Dương phó tướng đã nghe người khác kể lại tiền căn hậu quả, khi tận mắt thấy thảm trạng trong nhà, vẫn cảm thấy kinh ngạc một phen.
Người biến phủ tướng quân thành thế này lại là một thiếu niên sao?
Dương phó tướng liếc nhìn Lý tướng quân sống dở chết dở, như có điều suy nghĩ, sau đó ra hiệu cho binh lính bên cạnh lùi lại nửa bước.
Kỳ Bất Nghiễn hứng thú nhìn bọn họ.
Thân binh nghe lệnh làm việc. Bọn họ cũng nhìn ra rằng Lý tướng quân vẫn còn thở, chưa chết.
Dương phó tướng quét ánh mắt nhìn qua Hạ Tuế An và Kỳ Bất Nghiễn: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Chúng ta muốn ra khỏi thành.”
Kỳ Bất Nghiêm nhấc Lý tướng quân không thể cử động lên, thu hồi Thiên Tàm Ti, lấy tay lau sơ vết máu trên mặt, dường như rất dễ ở chung hỏi: “Có thể chứ?”
Thủ lĩnh thân binh: “Cái này...”
Dương phó tướng nói: “Nhường đường cho bọn họ, trên tay hắn còn đang nắm giữ mạng sống của tướng quân.”
“Vâng.”
Hạ Tuế An đeo bọc hành lý, theo sát Kỳ Bất Nghiễn, có một thân binh liều chết xông lên, không nghe mệnh lệnh của Dương phó tướng, giơ loan đoan đã từng gϊếŧ không ít người lên cổ nàng, cắt rách da.
Máu rỉ ra dọc theo vết cắt, bọc hành lý đeo trên vai Hạ Tuế An rớt xuống, Kỳ Bất Nghiễn nghe tiếng, hơi dừng bước chân, ngoái đầu nhìn lại. Thân binh kia giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi thả tướng quân nhà ta xuống, nếu không ta sẽ gϊếŧ nàng ấy.” Thân binh uy hϊếp nói.
Kỳ Bất Nghiễn: “Ngươi đe dọa ta sao?”