Chương 20: Nàng Cũng Muốn Có?

Dù có cào nát da thịt cũng không thể lấy được con bọ ra.

Không được, ông còn chưa muốn chết.

Cổ trùng dường như đã phát tác, tay chân Lý tướng quân trở nên vô lực tê dại, đứng không vững ngã nhào xuống đất.

Lý tướng quân ném đi tự tôn của mình, nói năng lộn xộn: “Kỳ công tử. Ả độc phụ kia, không, là Tưởng phu nhân đã hiểu lầm, kẻ thực sự cấu kết với người Hồ không phải ta, ta chỉ làm theo lệnh thôi."

Kỳ Bất Nghiễn nghiêng đầu, chiếc chuông trên đầu tóc phát ra âm thanh trong trẻo.

Thiếu niên cười, khom lưng xuống.

Hắn từ từ cúi người quỳ một chân, tay trái chống lên đầu gối, lòng bàn tay nâng cằm, cúi đầu nhìn Lý tướng quân đang dần dần trở nên tê liệt.

Kỳ Bất Nghiễn thì thầm: “Vậy à.”

Lý tướng quân cho rằng có cơ hội, mắt lóe lên tia hy vọng.

Nhưng lời tiếp theo của Kỳ Bất Nghiễn đánh ông ta trở lại vực thẳm: “Kẻ thực sự cấu kết với người Hồ là ai thì liên quan gì đến ta, ta không quan tâm, ta chỉ cần hoàn thành giao dịch với bà ta là được.”

Hắn giống như chân thành đưa ra lời khuyên, như thể từ tận đáy lòng thương cảm cho ông, đồng tình với Lý tướng quân, nhưng khóe môi lại hiện lên nụ cười: “Ngươi có thể chờ sau khi chết, xuống hoàng tuyền mà giải thích rõ ràng với bà ta.”

“Xin lỗi, ta không giúp được ngươi.”

Dứt lời, thiếu niên ấn nhẹ cổ trùng đã bò lên mặt Lý tướng quân.

Tử cổ không khiến người ta chết ngay, người bị trúng cổ sẽ trải qua cơn đau thấu xương suốt bốn ngày trước khi chết.

Từ bây giờ bắt đầu đau, đau đến chết.

Không lâu sau, ngay cả nói cũng không nói được.

Lý tướng quân cố vươn tay ra bắt lấy Kỳ Bất Nghiễn, nhưng tay không thể nào nhấc lên được.

Kỳ Bất Nghiễn đứng dậy, như thể chưa có gì xảy ra, hỏi Hạ Tuế An: “Việc của ta đã xong, nàng cũng nên đếm xong rồi chứ, bức tranh này có bao nhiêu bông hoa hạnh?”

Nàng run rẩy: “Ta quên rồi.”

Đếm đến sau cùng, nàng chỉ nghe bọn họ nói chuyện.

Khuôn mặt của hắn như Bồ Tát từ bi, ngón tay nhuốm máu khẽ lướt qua bàn gỗ trầm hương: “Không sao, ta sẽ nói cho nàng biết có bao nhiêu, một trăm bốn mươi bốn, ta vừa đếm khi uống trà.”

Kỳ Bất Nghiễn bước tới, đầu ngón tay chạm vào một bông hoa trên tranh, để lại một vết đỏ, cười ngây thơ: “Thật đẹp.”

Hạ Tuế An còn chưa sẵn sàng quay lại nhìn phía sau, ánh mắt chỉ dừng trên bức tranh trên tường.

Còn Kỳ Bất Nghiễn đứng bên cạnh nàng.

“Nàng còn muốn nhìn nữa sao?” Hắn hỏi.

Hạ Tuế An lén nhìn gương mặt dính vài giọt máu của hắn, hoa văn hồ điệp trên người vẫn chỉ lan đến cổ, hắn lại quá trắng, phần lớn hồ điệp ẩn trong y phục, chỉ có đôi cánh lộ ra rõ ràng.

Sảnh chính sáng sủa, nhìn thấy rất rõ ràng. Đôi cánh có màu xanh, tươi sáng rực rỡ.

Nàng chỉ liếc mắt nhìn một lần rồi không dám nhìn nữa: “Người ở chỗ các huynh đều có hoa văn hồ điệp sao?”

“Ừ, màu sắc và hình dáng khác nhau thôi.”

Nàng hỏi: “Tại sao lại có?”

“Nàng cũng muốn có?”

Thiếu niên cười: “Rất dễ, chỉ cần ném người vào hang rắn một ngày một đêm, sau khi ra ngoài cơ thể sẽ có hồ điệp, nhưng nàng sợ rắn như vậy, chắc chắn không chịu nổi đâu.”

Kỳ Bất Nghiễn dùng ngón tay nhuốm máu chạm vào má trắng mịn của Hạ Tuế An, làm bẩn nàng.

Chiếc vòng bảo vệ màu xanh trên cổ tay hắn thật đẹp mắt, những chiếc chuông bạc nhỏ từ Thiên Thủy Trại lắc lư, chạm vào nàng.

Lạnh buốt.

Nàng cũng ngửi thấy mùi máu trên người hắn.

Trong máu pha lẫn hương thơm kỳ dị.

Kỳ Bất Nghiễn lại nói: “Người bên ngoài Thiên Thủy Trại muốn để thân thể mình xuất hiện hoa văn hồ điệp ngắn ngủi cũng không phải là không thể, theo lời các vị trưởng lão Thiên Thủy Trại, chỉ cần giao hợp với người của Thiên Thủy Trại, sẽ có thôi.”