Kỳ Bất Nghiễn lắc đầu: “Chỉ cần ngươi giữ lời hứa, ngày hôm nay ta cũng không định gϊếŧ ngươi, ta chỉ tặng ngươi một cổ trùng nho nhỏ, còn có thể để ngươi sống thêm vài ngày.”
Kỳ Bất Nghiễn đương nhiên cũng biết nhượng bộ thì mới có đường sống, nhưng hắn chưa bao giờ cần điều đó.
Làm việc theo ước định là tốt nhất.
Hắn ôn nhu nói: “Bởi vì ta cần lấy đi thứ quan trọng nhất của ngươi, trong lòng ngươi, thứ quan trọng nhất không phải con trai ngươi, không phải danh hiệu tướng quân, cũng không phải vàng bạc châu báu.”
“Mà là mạng sống của ngươi.”
Trước khi giải cổ, Lý tướng quân cũng không biết cái giá là như vậy, nếu không ông thà để con trai mình chết đi cũng không có khả năng sẽ đồng ý.
Lý tướng quân không thừa nhận, cũng không phủ nhận: “Làm sao ngươi xác định được?”
Kỳ Bất Nghiễn dựa vào cột, suy nghĩ một chút.
“Trông ngươi rất sợ chết.”
Kỳ thực còn có một lý do nữa, đó chính là Tưởng phu nhân Thẩm thị, chết cùng ngày với Tưởng tướng quân ở Vệ Thành đã trao cho Kỳ Bất Nghiễn thứ quan trọng nhất của bà, mong hắn hoàn thành một tâm nguyện.
Mà tâm nguyện đó chính là gϊếŧ Lý tướng quân của Tấn Thành, Thẩm thị điên cuồng lên án Lý tướng quân cấu kết với người Hồ công phá Vệ Thành.
Kỳ Bất Nghiễn không quan tâm đến những việc này.
Cho dù Đại Chu bị người Hồ diệt cũng không liên quan đến hắn, hắn chỉ để ý đến giao dịch của chính mình.
Cũng không muốn nghe bà nói nguyên nhân Lý tướng quân cấu kết với người Hồ công phá Vệ Thành, nhưng Thẩm thị tình cờ có thứ mà hắn muốn.
Thế là hắn đồng ý.
Đồng ý một cách rất sảng khoái.
Chỉ có điều Kỳ Bất Nghiễn có một quy củ trong giao dịch với người khác, đó là mặc kệ những chuyện không liên quan đến cổ trùng, hắn sẽ không trực tiếp gϊếŧ Lý tướng quân giúp Thẩm thị, nhưng có thể hạ tử cổ cho Lý tướng quân.
Hành động lần này của Kỳ Bất Nghiễn có thể coi là hoàn thành hai giao dịch liên quan đến cổ trùng, một là giải cổ cho con trai Lý tướng quân, hai là thay Thẩm thị hạ tử cổ với Lý tướng quân.
Nếu Lý tướng quân muốn gϊếŧ hắn.
Vậy thì mọi chuyện sẽ khác.
Đến nước này, Kỳ Bất Nghiễn có thể trực tiếp gϊếŧ ngược lại. Hắn cũng không phải không lặng lẽ hạ cổ cho Lý tướng quân được, nhưng đã là giao dịch, thì song phương đều phải biết cái giá phải trả mới tính là giao dịch.
Cho nên sáng nay Kỳ Bất Nghiễn thức dậy đã tới sảnh chính uống trà cùng Lý tướng quân, bình dị gần gũi nói với ông: “Ta muốn hạ tử cổ cho ngươi, đây là tiền thù lao ngươi phải trả cho ta.”
Không ngoài dự đoán, Lý tướng quân không đồng ý.
Người bình thường đều sẽ không đồng ý.
Nhưng Kỳ Bất Nghiễn sẽ không vì Lý tướng quân không đồng ý mà dừng tay, giao dịch không thể bỏ dở nửa chừng.
Lý tướng quân nghe Kỳ Bất Nghiễn nhắc đến phu nhân Thẩm thị của Tưởng tướng quân, đôi mắt lóe lên vẻ độc ác, buột miệng chửi: “Ả độc phụ này!”
Hạ Tuế An đang đếm hoa bị giật mình, tay dừng giữa không trung.
Vệ Thành bị công phá có liên quan đến Lý tướng quân?
Sao có thể như vậy?
Vệ Thành chết nhiều người như thế, xác chất thành núi, dân chúng lầm than, bị người Hồ và thổ phỉ tàn sát vô tội vạ không phải vì Tưởng tướng quân bảo vệ thành không tốt, mà là có người nội ứng ngoại hợp.
Lý tướng quân làm vậy là vì điều gì? Nàng nghĩ mãi mà không hiểu.
Ông chính là tướng quân được Đại Chu phái tới bảo vệ biên cảnh, mà Lý tướng quân không chỉ không dùng hết khả năng bảo vệ con dân Đại Chu, mà còn dám cấu kết với người Hồ, hại dân chúng Vệ Thành rơi vào hoàn cảnh lầm than như thế.
Hạ Tuế An càng cảm thấy lòng người thật đáng sợ.
Nàng muốn quay đầu nhìn vị Lý tướng quân này một lần, nhưng lại sợ nhìn thấy đống xác chết trên đất, đành cố gắng kiềm chế.
Lý tướng quân vẫn muốn nói vài câu với Kỳ Bất Nghiễn.
Nhưng hắn không cho ông ta cơ hội này.
Một con bọ cánh cứng màu đỏ đen, trên lưng có hoa văn, bay ra từ cổ tay của Kỳ Bất Nghiễn, dùng tốc độ không thể tránh né, lao thẳng vào người Lý tướng quân.
Con bọ vừa chạm vào da ông liền chui vào trong, chỉ có cảm giác đau nhẹ như bị muỗi cắn.
Nếu là ngày thường, ông sẽ không để tâm.
Nhưng hôm nay không như mọi ngày, Lý tướng quân biết cảm giác đau nhẹ này là dấu hiệu của cổ trùng xâm nhập cơ thể, ông hoảng sợ tột độ, điên cuồng cào vào chỗ bị cắn.