Chương 18: Thiên Tàm Ti

“Quay lưng lại, nhìn vào bức tường.”

Kỳ Bất Nghiễn nhìn chung quanh sảnh chính một lượt, chọn một chỗ cho Hạ Tuế An đứng: “Đếm thử xem trên bức ‘Hạnh Hoa Đồ’ trên tường này có bao nhiêu đoá hoa hạnh, lát nữa hãy cho ta biết.”

Hạ Tuế An ngoan ngoãn ôm chặt bao quần áo, nhanh chóng bước tới, quay lưng lại với tất cả mọi người trong sảnh chính.

Hồng Xà Ngân Xà đang bò lổm ngổm phía sau nàng.

Những tên thân binh muốn tiến lên đều do dự, dưới mệnh lệnh của Lý Tướng quân, bọn họ không thể không xách thương xông lên, đâm thẳng vào sau gáy nàng.

Hạ Tuế An cố gắng xua đi những tạp niệm trong đầu, không thèm nghĩ đến bọn họ định làm gì tiếp theo, ngẩng đầu nhìn bức “Hạnh Hoa Đồ” bắt đầu đếm, nhưng trong nháy mắt lại đếm sai, thế là nàng giơ tay chỉ vào từng bông hoa để đếm.

Một, hai, ba…

Trường thương* lần lượt đổ xuống mà không chạm vào một sợi tóc nào của Hạ Tuế An, từng người một ngã xuống.

*Trường thương: cây giáo.

Tiếng vật nặng đập xuống đất khiến nàng ngừng lại.

Hít một hơi thật sâu, tiếp tục đếm.

Những thân binh muốn gϊếŧ chết Hạ Tuế An liền bị rắn cắn, không lâu sau, làn da chuyển sang màu tái xanh, miệng sùi bọt mép, những con rắn đang chờ toàn bộ bọn họ ngã xuống hết thì bò lên thân thể còn ấm nóng, há miệng ăn.

Sắc mặt Lý tướng quân dữ tợn, ném trường kiếm xuống, lấy ra đại đao quen thuộc của mình.

Đao phong sắc bén, hàn quang chiếu lên người.

Sát khí đầy trời, trong sảnh chính đao quang kiếm ảnh không ngừng. Có lẽ do tuổi tác, thể lực không còn sung mãn như người trẻ tuổi, Lý tướng quân ra sức vung đao không bao lâu đã thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.

Chuyện đã đến nước này, Lý tướng quân đã không còn đường lui.

Ông hạ quyết tâm, ngày hôm nay phải gϊếŧ chết thiếu niên luyện cổ đến từ Thiên Thủy Trại của Miêu Cương này để diệt trừ hậu hoạn.

Lực cánh tay của Lý tướng quân mạnh kinh người, nhấc đại đao nặng gần một tạ, chém mạnh về phía Kỳ Bất Nghiễn. Đao phong lướt qua mặt thiếu niên, hắn búng ngón tay hai cái, ném ra một chiếc chuông nhỏ, đập vào cổ tay Lý tướng quân.

Bốp.

Trúng rồi.

Một chiếc chuông nho nhỏ lại có thể khiến Lý tướng quân tê dại gân cốt, thậm chí còn có loại cảm giác xương cốt sắp bị nghiền nát, suýt nữa buông tay ra, cổ tay bị chệch hướng vào thời khắc mấu chốt.

Đại đao lướt qua bả vai của Kỳ Bất Nghiễn.

Hắn cười với Lý tướng quân.

Mồ hôi trên trán Lý tướng quân tuôn rơi, liếc nhìn thiếu niên hành động linh hoạt giống như ma quỷ.

Bên ngoài vẫn còn thân binh muốn xông vào, Kỳ Bất Nghiễn ném một thứ vào cửa, màu sắc gần như trong suốt, giống như tơ tằm, trên đầu mỗi sợi tơ đều có thêm một con tằm, dính cố định vào xà nhà, giăng thành một tấm lưới.

Thân binh bọn họ vội vã xông vào nên không thấy gì, sau khi đυ.ng phải mới không hẹn mà cùng dừng lại vài giây.

Lý tướng quân quay đầu giận dữ quát.

“Đứng lại…”

Đáp lại ông chính là những thi thể của thân binh bị Thiên Tàm Ti* cắt thành từng mảnh, vài khúc xương trắng còn dính ít thịt đứt đoạn.

*Thiên Tàm Ti: tơ tằm.

Máu nhuộm đỏ tơ tằm, đám Thiên Tàm Ti treo ngược trên xà nhà nhanh chóng trườn xuống hút sạch máu dính trên tơ tằm, chẳng mấy chốc đã trở nên béo mầm.

Lý tướng quân kinh hãi.

Thiên Tàm Ti vẫn vững vàng chắn trước cửa.

Những thân binh còn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, muốn dùng thứ gì đó gỡ Thiên Tàm Ti xuống.

Bọn họ dùng trường thương đâm, trường thương gãy. Vì vậy đành dùng kiếm chém, kiếm nứt. Thiên Tàm Ti giống như tường đồng vách sắt, mặc cho bọn họ vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra cách nào để vượt qua, chỉ có thể giương mắt nhìn vào bên trong.

Kỳ Bất Nghiễn xoay chiếc chuông nhỏ trên ngón tay, tiếng thở dốc sung sướиɠ bị nuốt xuống cổ họng, đôi mắt hồ ly cong cong, cười thành tiếng.

Lý tướng quân ý thức được không thể cứng đối cứng với người này bèn từ từ hạ đại đao xuống.

Ông nói: “Kỳ công tử.”

Kỳ Bất Nghiễn: “Sao vậy?”

Lý tướng quân cảm thấy cần phải nói chuyện cùng vị thiếu niên này: “Bản tướng có thể hỏi tại sao ngươi nhất định phải gϊếŧ bản tướng không?”

Nếu ông nhượng bộ, còn có cơ hội xoay chuyển.

“Ngươi nói sai rồi.”