Nữ tỳ nói chưa từng nghe về trấn Phong Linh cũng là điều dễ hiểu, bọn họ hầu hạ chủ tử tại Tấn Thành ở biên giới Đại Chu, không biết về các thị trấn khác trong lãnh thổ Đại Chu cũng là điều dễ hiểu, Hạ Tuế An không hỏi thêm nữa.
Sau khi rửa mặt xong, Hạ Tuế An xách hành lý đi đến sảnh chính, đến cửa, bên trong có tiếng nói chuyện truyền ra, nàng lịch sự gõ cửa.
“Ta có thể vào không?”
Kỳ Bất Nghiễn lại cười nói: “Vào đi.”
Hạ Tuế An bước vào, thấy sắc mặt Lý tướng quân không tốt, có một dự cảm xấu, lại thấy ông ta phất tay áo đẩy đổ chén trà trên bàn: “Kỳ công tử, ngươi đang đùa giỡn bản tướng quân?”
Binh lính cận vệ đứng canh bên ngoài đồng loạt chạy vào, ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ.
Kỳ Bất Nghiễn làm như không thấy, thản nhiên bóc một hạt dưa, cầm nhân hạt dưa đưa đến miệng Hạ Tuế An, như đang cho ấu cổ của hắn ăn: “Nàng thử đi, thơm lắm.”
Nhân hạt dưa màu trắng tản ra hương thơm.
Hạ Tuế An như ngồi trên đống lửa.
Nàng không cách nào xem nhẹ ánh mắt muốn gϊếŧ người của Lý tướng quân, mở miệng, cắn lấy nhân hạt dưa mà Kỳ Bất Nghiễn đang cầm bằng hai ngón tay, cắn quá nhanh, vội vàng mà cắn luôn cả ngón tay hắn.
Cảm thấy không đúng, Hạ Tuế An muốn nhả ra.
Nhưng mà nàng vẫn chậm hơn hắn một bước.
Kỳ Bất Nghiễn dùng đầu ngón tay đè lên răng của Hạ Tuế An, khi rút ra còn nhấn nhẹ lên khóe môi của nàng, như là đang bất mãn việc nàng cắn tay hắn: “Ăn từ từ cũng không sao cả, không ai tranh với nàng đâu.”
Tai Hạ Tuế An đỏ bừng .
Hắn lại cong ngón tay chạm vào tai nàng: “Đỏ quá.”
Lý tướng quân là đại tướng quân được triều đình khâm phong bảo vệ biên cương, ngày thường ai không cúi đầu khom lưng với ông ta, nịnh nọt tâng bốc, có cầu tất ứng.
Hôm nay lại bị một thiếu niên chưa đến tuổi cập quan coi thường như vậy thì còn mặt mũi nào nữa.
Ông ta rút kiếm ra.
“Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Lý tướng quân chĩa mũi kiếm vào mấy thỏi vàng trên khay nữ tỳ bưng: “Cầm lấy chúng, cút khỏi phủ tướng quân, nếu không đừng trách bản tướng quân trở mặt vô tình.”
Kỳ Bất Nghiễn buông tay khỏi tai Hạ Tuế An, nhìn thoáng qua đống vàng óng ánh: “Đây là thứ quan trọng nhất của Lý tướng quân sao?”
Nàng nhìn theo tầm mắt của hắn.
Đây chắc là thù lao mà Lý tướng quân trả.
Mặc dù Hạ Tuế An không biết thứ quan trọng nhất của Lý tướng quân là gì, cũng có thể đoán không phải mấy thỏi vàng này.
Lý tướng quân trợn mắt nói: “Bản tướng quân mời Kỳ công tử đến đây để giải mười con Bạch Cổ cho con trai, nhưng Kỳ công tử lại muốn tính mạng làm thù lao, bản tướng quân sao có thể đồng ý!”
Kỳ Bất Nghiễn bật cười.
Hắn tháo cây trâm tím trên tóc Hạ Tuế An xuống: “Nhưng tướng quân đã đáp ứng ta rồi.”
“Vi phạm lời hứa, là phải chết.”
Nghĩ đến tình hình hiện tại, Kỳ Bất Nghiễn sửa lại: “Không đúng, là chết thảm hơn.”
Hạ Tuế An bị đập bể đầu mất trí nhớ chứ không phải bị ngốc, từ cuộc đối thoại ngắn ngủi của bọn họ có thể hiểu đại khái sự tình.
Thứ quan trọng nhất của Lý tướng quân là mạng sống của ông ta, Kỳ Bất Nghiễn giúp ông ta giải cổ cho nhi tử, vật trao đổi là mạng sống của ông ta, nhưng Lý tướng quân lại thề thốt phủ nhận, dùng vàng để đuổi Kỳ Bất Nghiễn đi.
Vàng thật sự có thể đuổi được Kỳ Bất Nghiễn đi sao?
Câu trả lời không cần nói cũng biết.
Lý tướng quân nắm chặt kiếm, dường như đang cực kỳ tức giận: “Bởi vì lúc đó bản tướng quân không biết ngươi là một kẻ điên, dù ngươi muốn thứ gì khác, bản tướng quân cũng sẽ dốc sức lấy về cho ngươi.”
Ông ta cho rằng Kỳ Bất Nghiễn không thức thời: “Ai ngờ ngươi lại ngoan cố như vậy!”
Hạ Tuế An bị Lý tướng quân rống đến ù tai.
Thiếu niên phủi vỏ hạt dưa khỏi lòng bàn tay, hất mái tóc dài rũ xuống vai ra sau lưng, đứng lên: “Vậy không còn gì để nói nữa.”
Kỳ Bất Nghiễn quay đầu nhìn nàng: “Hạ Tuế An.”
Hạ Tuế An luống cuống: “Hả?”
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy hoa văn hồ điệp trải dài dọc theo cái cổ trắng muốt của Kỳ Bất Nghiễn.