Hạ Tuế An không biết cổ hương trong miệng Kỳ Bất Nghiễn rốt cuộc là ý gì, nhưng nàng dựa theo suy nghĩ của mình mà lý giải, cho rằng chỉ cần để hắn ngửi giống như vậy là đủ. Mặc dù có hơi xa lạ, nhưng vẫn ôm lấy thắt lưng hắn.
Nàng còn vùi đầu vào l*иg ngực hắn, giống như động vật nhỏ bị kinh hãi cố đi tìm sự an ủi, không thể không lấy lòng.
Nàng lặp lại: “Ta đồng ý.”
Kỳ Bất Nghiễn chưa bao giờ thân cận với người khác như vậy. Tay hắn buông xuống bên cạnh, trên cổ tay là bảy cái chuông nhỏ xâu thành dây xích theo gió vang lên.
“Huynh ngửi đi.” Nàng thì thầm.
Kỳ Bất Nghiễn nhận ra Hạ Tuế An hiểu lầm ý của hắn: “Nàng đây là?”
Hạ Tuế An thấp thỏm: “Không phải hả?”
Thiếu niên trừng mắt, cười đến thân thể run rẩy, đầu ngón tay lướt qua mái tóc đen của Hạ Tuế An, buông xuống một cách nhẹ nhàng. Sau một lát, hắn mới nói nhẹ: “Thôi. Cũng không phải là không thể.”
Câu phía sau kia, giọng hắn hơi nhỏ một chút.
“Sống, cổ hương.”
Hạ Tuế An hoàn toàn không biết gì về việc nàng vừa mới cận kề với cái chết, nghe thấy tiếng cười bất thình lình của hắn, không hiểu sao nàng lại cảm thấy run sợ ở trong lòng.
Nàng kề sát người hắn, đôi mắt nhìn lướt qua xương quai xanh kia.
Hơi ngứa.
Hạ Tuế An dứt khoát nhắm mắt lại.
Không muốn nhìn thấy hoa văn hồ điệp sớm nở tối tàn của Kỳ Bất Nghiễn, cũng không biết rằng không lâu trước đó, hắn có thực sự nổi lên sát tâm với nàng hay không, câu nói muốn gϊếŧ nàng lúc trước cũng không phải là thuận miệng nói.
Nhưng hắn đã thay đổi chủ ý, hoa văn hồ điệp của hắn thoáng hiện ra rồi biến mất.
*
Kỳ Bất Nghiễn trở lại biệt viện, lúc cởi bỏ thắt lưng thay quần áo, hắn thuận tiện lấy ra một thứ đeo bên hông, cầm một cái khăn quấn lại, rồi ném ra sau bàn. Khi khăn mở ra, bên trong là các móng tay dính máu.
Hồng Xà miễn cưỡng dùng đuôi để móc móng tay, nhưng sau đó lại ghét bỏ rồi vẫy đuôi rời đi.
Kỳ Bất Nghiễn mở bọc y phục ra rồi đóng lại.
Hắn trở lại trước bàn, trong tay hắn có thêm một bình sứ màu trắng, bên trong chứa Cổ Vương, vừa thả nó ra, Cổ Vương liền xông thẳng vào móng tay máu, há cái miệng nhỏ nhắn sột soạt gặm ăn, phát ra âm thanh chói tai.
Thời gian một nén nhang trôi qua, Cổ Vương đã ăn sạch vết máu trên từng cái móng tay.
Chờ hắn làm xong nhiệm vụ kế tiếp, Cổ Vương có thể dưỡng thành.
Kỳ Bất Nghiễn lười biếng nằm úp sấp trên mặt bàn.
Người luyện cổ ở Thiên Thủy Trại
Người luyện cổ vì đạt mục đích mà có thể bất chấp thủ đoạn, nhưng hắn đã rất công bằng, chỉ giao dịch với họ, và thu hoạch từ giao dịch.
Có lẽ người kia nói đúng, Kỳ Bất Nghiễn chính là một kẻ điên, thích cho người ta hy vọng, rồi khoảnh khắc đối phương cực kỳ vui mừng lại cho họ tuyệt vọng, nhìn bọn họ thẹn quá hóa giận, lộ ra vẻ xấu hổ.
Ngày mai, Lý tướng quân liệu có dễ dàng để cho hắn lấy đi thứ quan trọng nhất không?
Nếu là vàng bạc châu báu, chắc chắn ông ta sẽ đồng ý.
Nhưng thứ Kỳ Bất Nghiễn từ trước đến giờ không cần chính là vàng bạc châu báu, điều này mới khó , trước khi đến đây hắn đã nói rõ với Lý tướng quân, thứ hắn muốn nhất định phải là thứ quan trọng nhất, nếu như Lý tướng quân vi phạm lời hứa.
Vậy thì đừng trách hắn.
Kỳ Bất Nghiễn chậm rãi nở nụ cười, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn không được bình thường.
Hắn chỉ vào mấy con rắn.
“Ngày mai các ngươi lại có đồ ăn rồi.”
*
Nằm ở sương phòng phía Tây, Hạ Tuế An co người lại thành một cục dưới tấm chăn, lăn qua lộn lại không ngủ được, vừa nhắm mắt sẽ hiện lên hình ảnh nam nhân bị người ta nhổ móng tay, máu tươi đầm đìa.
Một đêm không ngủ, nàng mở to mắt đến hừng đông.
Hạ Tuế An mang vành mắt thâm quầng bò dậy, nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Tối qua trước khi tách ra với Kỳ Bất Nghiễn, hắn nói với nàng rằng bọn họ sẽ không ở lại phủ tướng quân lâu, sáng sớm mai sẽ rời đi, đi đến Phong Linh trấn trong nội cảnh của Đại Chu, nơi đó có thứ mà hắn muốn.
Hạ Tuế An nghĩ đến Phong Linh trấn. Đúng lúc có nữ tỳ đến gõ cửa, muốn vào hầu hạ. Nàng cất kỹ bao quần áo, rồi mới mở cửa cho người vào, làm bộ như vô tình hỏi về Phong Linh trấn.
“Nô tỳ chưa từng nghe nói về trấn Phong Linh.” Nữ tỳ đưa khăn ướt cho Hạ Tuế An lau mặt.
Nàng cầm lấy lau vài cái rồi đặt lại.
“Cảm ơn.”