Hạ Tuế An nghe Kỳ Bất Nghiễn nói rằng hắn đang giúp người nam nhân ấy giải cổ, nhưng nàng vẫn rất nghi ngờ điều này.
Giải cổ có cần phải cắt hết móng tay chân của người ta không? Nhưng ngay sau đó, nàng đã không thể không tin, khi nam nhân kia vì đau đớn quá mà lăn lộn trên mặt đất, có một thứ gì đó đang di chuyển dọc theo khe nhỏ giữa những kẽ ngón tay đỏ nhừ.
Hình dạng của cổ giống như giòi bọ sau khi hấp thu không ít chất dinh dưỡng, thân thể tròn trịa, chúng xếp chồng lên nhau từ ngón tay của nam nhân, tranh nhau nhốn nháo lên.
Bạch Cổ chỉ cần nhìn thấy ánh trăng là chết.
Những con bạch trùng không thể làm gì ngoài việc vùng vẫy một lát, rồi ào ào ngã xuống.
Hạ Tuế An sửng sốt, thu lại khí lực ban nãy, bên cạnh là một thiếu niên đang nhẹ nhàng hít thở, mang theo một mùi hương nhẹ nhàng đặc trưng.
Thân hình của hắn thon dài như một sợi dây, dường như có thể ôm lấy Hạ Tuế An hoàn toàn, y bào rộng thùng thình của hắn bị nàng đẩy qua, khiến cổ áo lỏng lẻo hơn một chút, mơ hồ lộ ra xương quai xanh trắng như tuyết.
Chờ Bạch Cổ bò ra hoàn toàn, nam nhân kia đau đớn đến ngất đi, nằm bất động trên mặt đất.
“Thật xin lỗi, là ta đã hiểu lầm huynh.” Hạ Tuế An nhanh chóng nhận sai.
Hạ Tuế An không tin rằng lời Kỳ Bất Nghiễn nói về việc muốn gϊếŧ nàng là thật, bỗng nhiên nàng phát hiện ra lòng bàn tay của hắn vẫn còn đang chảy máu, là vết thương bị dao găm cắt ra một cách lưu loát, là máu của hắn chứ không phải của nam nhân kia.
Nàng muốn hỏi Kỳ Bất Nghiễn tại sao lại bị thương, thế nhưng Hạ Tuế An lại nhớ tới cảnh tượng mà mình vừa chứng kiến ban nãy, có lẽ nguyên nhân khiến những con Bạch Cổ kia bò ra không chỉ là do móng tay của nam nhân bị rút ra, mà còn có máu dẫn dụ.
Trước khi Bạch Cổ chết, nơi mà chúng muốn bò tới chính là nơi mà Kỳ Bất Nghiễn đang đứng.
“Vào đi.”
Kỳ Bất Nghiễn giống như biết rằng bên ngoài vẫn có người đang đứng, quay đầu nói với bên ngoài.
Đầu tiên là một nữ tỳ đi vào, theo sau là một vài gương mặt lạ mà Hạ Tuế An chưa từng gặp qua, bọn họ đều là binh lính thủ vệ của phủ tướng quân, bọn họ phái hai người đưa nam nhân kia đi mà không hỏi bất cứ điều gì, im lặng lui ra không chút tiếng động.
Hạ Tuế An muốn băng bó vết thương cho Kỳ Bất Nghiễn.
Hắn lại hỏi: “Nàng xông hương?”
Lần này bọn họ đứng quá gần, Kỳ Bất Nghiễn vô tình ngửi thấy.
Mới đầu Tây sương phòng được đốt hương, nhưng nàng không thích mùi đó, chờ đến khi hạ nhân phủ tướng quân đi ra ngoài không lâu, nàng liền rót trà vào lư hương để dập tắt đi.
Khi nghe Kỳ Bất Nghiễn hỏi có phải xông hương hay không, Hạ Tuế An thành thật nói: “Không, trên người ta có mùi sao?”
Hắn nói: “Ta thích mùi này. Rất thơm.”
Lại không muốn gϊếŧ nàng nữa.
Ánh mắt của thiếu niên không có bất cứ tâm tư gì, chỉ đơn giản hỏi: “Ta có thể ngửi thêm được không?”
Hạ Tuế An chậm mất nửa nhịp mới phản ứng lại, biểu tình ngơ ngác giơ tay lên trên trán che lại vết da non màu hồng phấn, sợ người ta muốn lấy nó xuống. Nàng khó tin hỏi ngược lại: “Ngửi? Huynh... Huynh muốn ngửi như thế nào?”
Sống mũi thẳng tắp của Kỳ Bất Nghiễn đặt lên cổ Hạ Tuế An, ngửi một cái: “Như thế này.”
Dùng hành động để trả lời câu hỏi của nàng, hắn xác nhận rằng mùi này thực sự rất thơm.
Dùng để chế thành cổ hương nhất định có thể kéo dài rất lâu không bay mất mùi.
Hắn rất thích mùi hương này.
Nhưng nếu chế tạo Hạ Tuế An thành cổ hương thì nàng chỉ có thể chết, phải bỏ đi da thịt dính máu của nàng, lấy xương cốt rửa sạch, lại giã nát thành bột, sau đó đặt vào trong túi thơm.
Nếu muốn cơ thể của mình cũng có mùi thơm vĩnh viễn giống như vậy, không cần phải mang theo túi thơm bên người, chỉ cần nuốt bột phấn ấy vào miệng là được.
Chế tạo cổ hương là một quá trình phức tạp.
Kỳ Bất Nghiễn cũng chưa từng thử chế cổ hương.
Hơi thở của hắn phả lên làn da Hạ Tuế An, nóng như lửa: “Hạ Tuế An, nàng có nguyện ý trở thành cổ hương của ta không?”
“Cổ hương?”
Thiếu niên cười: “Đúng vậy, cổ hương.”
Kỳ thật, Hạ Tuế An vẫn luôn sợ rằng một ngày nào đó, Kỳ Bất Nghiễn tâm huyết dâng trào sẽ đuổi nàng đi, nhưng nếu nàng có tác dụng đối với hắn, liệu khả năng bị đuổi đi có giảm bớt hay không?
Ít nhất phải đảm bảo rằng trước khi nàng khôi phục trí nhớ và có một số hiểu biết nhất định về thế giới này, nàng sẽ không bị bỏ lại. Cho nên Hạ Tuế An muốn đồng ý với Kỳ Bất Nghiễn.
“Ta đồng ý.”