Lâm Thiên Phương ngẩn người, không hiểu vì sao Diệp Vũ Du tự dưng hỏi đến việc này nhưng vẫn mở miệng trả lời:
"Sẽ phải nấu cơm chiều cho mọi người một tuần."
Diệp Vũ Du gật đầu, môi đỏ khẽ mở, âm thanh buốt giá:
"Lâm Thiên Phương đồng chí biết tôi không có thói quen sử dụng nhà xí của đội sản xuất nên hầu như đều sẽ trộm chạy lên núi giải quyết."
Lâm Thiên Phương gật gật đầu, lúc đối phương mới đến cả hai còn đi với nhau cho đỡ sợ.
Chuyện này không chỉ bọn họ mà vài người nữa cũng biết, bởi ở lâu còn không quen nổi với nhà xí tối đen hôi thối nữa là vừa chuyển tới.
Nghe thế cô nàng cũng hiểu ngay ra vấn đề, bừng tỉnh than thở:
"Cho nên cô ra ngoài vào ban đêm là vì việc đó?"
Người với người quả nhiên khác nhau.
Dạo gần đây trời tối rất sớm, trong thôn không có đèn điện, gió rít dữ dội, không gian im ắng, hoàn cảnh như thế còn cả gan chạy đi chỉ vì giải quyết ở ngoài.
Không phải bọn họ phát hiện đối phương không ở trong phòng thì nhỡ có chuyện gì xảy ra mà không ai biết là coi như toi đời.
Diệp Vũ Du ngượng ngùng cúi đầu, trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện màu hồng phấn nhàn nhạt, xinh xắn đáng yêu khiến người ta không rời được mắt.
"Đúng vậy, hôm nay tôi ăn trúng cái gì đó không lành mạnh nên hơi đau bụng, không kịp nói trước với mọi người mà đã chạy ra ngoài là vì quá gấp gáp. Lâm đồng chí nếu không tin thì có thể đi hỏi bí thư chi bộ, tôi vừa xử lý xong liền gặp bác ấy lên núi hái thuốc."
Cô yếu ớt đáng thương như này, đừng nói là đàn ông, phụ nữ như Lâm Thiên Phương còn nhìn ngây người.
Vội vã dịch mắt sang chỗ khác, Lâm Thiên Phương ho nhẹ một tiếng, nói:
"Lần sau nhớ phải chú ý hơn đấy."
"Tôi sẽ chú ý hơn, cảm ơn Lâm Thiên Phương đồng chí."
Không khí dần hài hòa nhẹ nhàng, dường như giờ có thể cắt đứt câu chuyện đi về nơi ở được rồi.
Thế nhưng Lâm Anh Anh không tin tưởng vào lý do Diệp Vũ Du đưa ra, cô ta âm dương quái khí kêu:
"Vũ Du, sao cậu gặp phải bí thư chi bộ đúng lúc thế?"
Mắt đào hoa nheo lại, Diệp Vũ Du đang định nói chuyện thì đằng sau truyền tới giọng điệu to lớn vang dội:
"Chính là đúng lúc như vậy đấy!"
Trần bí thư đi lên phía trước, ánh trăng mờ nhạt chiếu ra thân hình nhỏ gầy tang thương.
Nhìn thấy Diệp Vũ Du ôm đứa nhỏ xa lạ, ông tạm dừng nửa nhịp, tiếp theo mới nghiêm mặt dạy bảo:
"Diệp thanh niên trí thức, không quen với sinh hoạt nông thôn cũng không được phép chạy lên núi lúc trời tối, như vậy sẽ rất nguy hiểm, lần sau nhớ chú ý vào."
Nói xong, bí thư chi bộ xoay người rời đi.
Có người chứng kiến, giờ Lâm Thiên Phương hoàn toàn tin tưởng Diệp Vũ Du không hề nói dối.
Lâm Anh Anh nắm chặt tay, không cam lòng trợn ngược mắt, tức giận điên người.
Không thể làm Lâm Thiên Phương chán ghét Diệp Vũ Du cũng không sao, chỉ cần sáng mai ả nhanh chóng truyền tin tức này cho cả thôn biết thì danh dự của Diệp Vũ Du vẫn bị hủy hoại.
Nếu không phải Hồng Chí Nham muốn ả làm thân với Diệp Vũ Du để có được sự tín nhiệm sau đấy lấy trộm bút ký của Diệp giáo thụ thì ả đã không cần nhẫn nhịn giả bộ như thế này.