Diệp Vũ Du uyển chuyển né mình sang một bên, dễ dàng tránh thoát bàn tay bẩn thỉu đen xì xì của đối phương.
Đôi mắt tụ đầy sương lạnh, cô nhanh nhẹn quấn chặt bé con vào trong chăn, đắp cả áo khoác lông của mình lên che gần hết khuôn mặt Diệp Lộ Lộ, sau đấy đặt xuống một nơi thật sạch sẽ.
Hai tay cầm hai cây gậy gỗ mạnh mẽ chớp nhoáng vung thẳng lên người Lý Nhị Ngưu.
[Chị Vũ Du thật tuyệt vời, chị Vũ Du làm tốt lắm, đánh hắn đánh hắn đi, đánh hắn đến mức khiến hắn hãi hùng tè dầm, để xem xem hắn còn dám mơ ước chị nữa không?]
Lý Nhị Ngưu bị quật tơi bời, mặt mũi bầm dập, quần áo mỏng tanh rách tung tóe, trời lạnh buốt giá làm cho chỗ bị thương vì đau vừa xót, gã run bần bật vội vã xin tha:
"Bà, mẹ,... Không phải, Diệp thanh niên trí thức, thủ hạ lưu tình, tôi không dám nữa, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi.
Việc hôm nay không liên quan tới tôi, là Lâm thanh niên trí thức nói cô yêu thầm tôi nên đêm tối một mình chạy vào rừng để được hẹn hò với tôi, thế nên tôi mới chạy đến đây, thật sự đấy tôi không hề nói dối đâu, cô tha cho tôi đi!”
Diệp Vũ Du nổi giận, thời tiết gió rét nhưng đầu cô như bốc lửa, hung hăng quất đối phương mấy cái vào lưng mới lạnh lùng nói:
"Bây giờ bảo anh đi đối chất với Lâm Anh Anh anh có nguyện ý không?"
Gã nhảy bắn lên, sợ hãi gật đầu lia lịa, sợ mình đồng ý chậm một giây sẽ bị đánh đến tàn phế:
"Đồng ý, tôi đồng ý!"
Diệp Vũ Du bế Diệp Lộ Lộ, mắt đào hoa sắc bén liếc nhìn Lý Nhị Ngưu, tiếp theo mới đi về phía nơi ở của thanh niên trí thức.
Gã lổm ngổm bò dậy, không dám đứng lại thở dốc, vội vàng chạy theo sau.
Lúc này Diệp Vũ Du lại gặp phải tình hình có người đi tìm kiếm mình, chỉ là lần này tất cả thanh niên trí thức đều xuất phát, không lẻ tẻ vài người như lần trước.
Bọn họ là nhóm thanh niên trí thức đầu tiên xuống nông thôn, tổng cộng có mười người, năm nam năm nữ.
Lâm Anh Anh là người đầu tiên phát hiện ra Diệp Vũ Du, thấy cô ôm đứa nhỏ, phía sau có Lý Nhị Ngưu đi theo, miệng cô ả nghoéo một cái, lộ ra vẻ ác ý đắc chí, nụ cười cũng âm độc hung ác, trước khi bị người khác nhìn thấy, biểu cảm của ả đã trở nên dịu dàng ngay sau đó vài giây.
"Vũ Du, sao cậu lại chạy lên rừng nữa vậy? Trời,... Lý Nhị Ngưu, sao anh ta lại đi sau Vũ Du, cả hai đi ra cùng một chỗ, chẳng lẽ là...?"
Theo tiếng nói lên xuống phập phồng của Lâm Anh Anh, tất cả thanh niên trí thức đều biết Diệp Vũ Du và Lý Nhị Ngưu cùng đi ra từ trên núi, ai ai cũng xông ra nhìn chằm chằm hai bóng dáng đang tới gần.