Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Bảo Bối Của Các Đại Lão

Chương 18: Ngốc nghếch không ai bằng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy thím nhìn theo bóng dáng của Diệp Vũ Du, miệng ai cũng há hốc, thổn thức nói:

"Diệp thanh niên trí thức khá tốt bụng nhỉ?"

"Ai nói không phải chứ, đi nuôi một đứa trẻ không liên quan gì đến mình."

Có thím không quen nhìn cách làm giống như cố ý đắp nặn bản thân là người tốt của Diệp Vũ Du nên lớn tiếng nói ầm lên:

"Tốt cái gì mà tốt, là ngu ngốc thì có! Tốn thức ăn vì ai ải ài ai, thật buồn cười..."

Vài người đang đi tới bên này chỉ nghe loáng thoáng thấy có chuyện có thể hóng hớt nên tò mò chạy vội tới.

Theo lời bàn tán của vài người, chuyện Diệp Vũ Du nhận nuôi cháu gái nhà họ Điền thôn bên cũng lan truyền toàn bộ đội sản xuất.

Chỉ vài người cảm thấy Diệp Vũ Du là người tốt, chứ phần lớn đều lẩm bẩm nói cô ngốc nghếch chưa nếm cái khổ nên mới tìm của nợ về hầu hạ.

Còn về mấy lời bịa đặt của Lâm Anh Anh, người trong thôn dường như đã quên sạch bách.

Một việc không có chứng cứ rõ ràng sao đủ sức so sánh với chuyện Diệp Vũ Du thật sự mang một đứa trẻ về nuôi?

Trên đường trở về, bé con sung sướиɠ khen cô gái trẻ lên chín tầng mây.

[Chị gái xinh đẹp, chị thông minh quá trời quá đất, em không biết nói không thể dẫn đường cho chị hiểu ý nghĩ của mình mà chị có thể nhanh nhạy phối hợp không hề sai lệch so với những gì em nghĩ, như này khẳng định không ai còn quan tâm đến mấy lời vớ vẩn của Lâm Anh Anh nữa rồi.]

[Hơn nữa hôm nay chị còn thành công bắt chuyện với tổ hợp tình báo đứng đầu thôn, từ bây giờ chị sẽ không một mình một phe mà đã xâm nhập vào đám người chuyên tò mò hóng hớt mọi thứ trên đời, khi ấy Lâm Anh Anh muốn giở trò xấu xa gì chúng ta cũng không hề bị hắt nước bẩn dễ dàng.]

Suy nghĩ trong đầu Diệp Lộ Lộ vô cùng thông minh linh hoạt, mỗi lần nghe cô đều như được mở mang tri thức mới.

Diệp Vũ Du không dám để bé con ở lại khu sinh hoạt tập thể của thanh niên trí thức, cho nên cô quyết định mang bé con đi làm công.

Cô học những phụ nữ dẫn theo con trẻ ở trong thôn, đặt Diệp Lộ Lộ lên lưng, lấy khăn bọc lấy thân thể bé nhỏ rồi buộc vào eo mình.

Khổ nỗi Diệp Vũ Du vốn chưa bao giờ làm việc nặng nhọc, bình thường đã không thích nghi được với sinh hoạt nông thôn, bảo cô bị đè nặng sau lưng cặm cụi cày cấy nhưng vẫn hoàn thành hết công việc thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Không tới nửa tiếng cô đã mệt mỏi rã rời, mồ hôi chảy ướt sũng cơ thể, chân run lẩy bẩy eo đau xót không thể đứng thẳng.

[Chị gái xinh đẹp, chị không cần cố gắng cõng em làm ruộng, chị có thể tìm một đứa trẻ nào đó trông chừng em mà. Ở cuối thôn có Điền Thúy Hoa, đối phương ly hôn dẫn theo ba con gái nhỏ, tất cả đều nghe lời hiểu chuyện, chị nhờ họ là được rồi.]

[Hazzz, mình chỉ là một đứa trẻ mới sinh, không thể nói chuyện không thể tự chăm sóc bản thân, nếu mình tầm một tuổi thì có thể ngồi dưới gốc cây tự chơi rồi.]

Diệp Vũ Du trầm ngâm một lát, cô cảm thấy đề nghị này không hề tệ, chỉ tốn chút tiền là có thể giúp bản thân nhẹ nhàng hơn và bé con cũng không phải chịu khổ chịu tội dưới trời nắng chang chang.
« Chương TrướcChương Tiếp »