"Diệp thanh niên trí thức, cháu là một thiếu nữ chưa chồng sao lại ôm một đứa nhỏ trong lòng?"
"Đây là trẻ con nhà ai?"
"Tự dưng tôi cảm thấy đứa nhỏ này có chút quen mắt, nghe nói hôm trước nhà Điền Đại Hải có sinh một bé gái, bà Điền tức giận ném cháu gái lên núi để không phải nuôi."
Không biết ai nói ra đầu đuôi câu chuyện rõ ràng như vậy, làm cho mấy người còn lại nhìn chằm chằm Diệp Lộ Lộ, sau đấy nhốn nháo cùng nhau hỏi han:
"Diệp thanh niên trí thức, đừng nói là cháu nhặt đứa nhỏ này ở trên núi nhé?"
"Nếu là trên núi thì là cháu nhà Điền Đại Hải thật đấy."
Diệp Vũ Du chậm rãi gật đầu, nhìn bé con trong tay, toàn thân cô vô cùng ấm áp hạnh phúc.
Trời trở lạnh, đối phương nhẫn tâm ném một đứa trẻ mới sinh lên núi, đây chính là muốn gϊếŧ người.
Thật kinh ngạc vì cô đến kịp lúc cứu Diệp Lộ Lộ khỏi cảnh đói rét sợ hãi, có lẽ duyên phận đã lôi kéo bọn họ tới giúp đỡ nhau.
Giống như bây giờ bé con nghĩ ra một biện pháp lật ngược ván cờ rất thông minh, cô chỉ cần tiếp tục diễn theo là được.
Đây đúng là một cái cớ quá tốt, so với mấy câu không có bằng chứng rõ ràng của Lâm Anh Anh, tất nhiên Diệp Vũ Du mới càng làm người ta tin tưởng.
"Diệp thanh niên trí thức, cháu nhặt đứa nhỏ này về làm gì?"
"Diệp thanh niên trí thức, thời buổi này bản thân mình còn nuôi không nổi sao còn mang một đứa bé không liên quan về nhà?"
"Nghe thím nói, thả đứa trẻ lên núi đi, một cô gái trẻ chưa có chồng mà dẫn theo trẻ con thì làm sao gả chồng được?"
Càng ngày biện pháp của mấy người xung quanh càng lạnh lùng như bà nội Điền, giờ đặt Diệp Lộ Lộ về lại chỗ cũ chẳng khác nào tự tay đẩy bé con vào chỗ chết.
Diệp Vũ Du nắm chặt tay, kìm nén sự phẫn nộ vào trong, mắt đẹp ửng đỏ, đau khổ nói:
"Các thím, cháu biết mọi người nghĩ cho cháu nên mới nói thế, nhưng khi cháu vừa nhìn thấy đứa nhỏ này cháu nghĩ ngay đến em gái nhỏ đã đi lạc của nhà cháu."
Nói nói, âm thanh của Diệp Vũ Du dần nghẹn ngào:
"Ngày hôm qua bị đau bụng, cháu chạy lên rừng để giải quyết vấn đề, làm xong cháu tình cờ gặp bí thư chi bộ vào núi hái thuốc, cháu bị chú ấy mắng vài câu, cháu sợ quá nên mải móng chạy xuống núi.
Đúng lúc đó cháu nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, trời lạnh giá âm u ẩm ướt, cháu lo lắng nếu thật là có đứa nhỏ ở đây thì đứa nhỏ sẽ không vượt qua được đêm nay, vì vậy cháu đi đến nơi phát ra âm thanh. Ai ngờ nhìn thân hình bé nhỏ ấy chân cháu liền sững tại chỗ, trong lòng còn mỗi ý tưởng là mang đứa nhỏ về nuôi lớn thành người trưởng thành.
Các thím, các thím không biết đâu, từ khi em gái cháu mất tích, tinh thần mẹ cháu bắt đầu hỗn loạn, nhìn thấy đứa nhỏ nào cũng tưởng đấy là em gái cháu, vài lần muốn ôm con nhà người khác về nuôi, thế nên cháu nghĩ đứa nhỏ này xuất hiện thật đúng lúc, mẹ cháu nhất định sẽ rất thích em ấy."
Mấy thím liếc nhìn nhau, nghe câu chuyện của Diệp Vũ Du, bọn họ không biết phải nói tiếp như thế nào.
Diệp Vũ Du lau sạch nước mắt trên mặt, cố gắng nở nụ cười nhẹ nhàng nhất có thể:
"Các thím, cháu vô cùng cảm ơn ý tốt của các thím, cháu đã quyết định nhận nuôi đứa nhỏ này, coi em ấy trở thành em gái ruột của mình."
Những lời cô thốt ra là thật sự.
Nhà họ Diệp thật sự bị mất một đứa nhỏ, nhưng đấy là bé trai chứ không phải bé gái. Mẹ cũng vì việc này mà tinh thần không ổn định, bố phải mất rất nhiều thời gian mới dẫn dắt mẹ ra khỏi bóng tối nặng nề, chỉ là sự đau đớn dằn vặt ấy vẫn chưa hề biến mất.
"Các thím, sắp đến giờ làm việc rồi, cháu xin phép về chỗ ở của thanh niên trí thức để sửa sang lại cảm xúc một chút."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Diệp Vũ Du ôm bé con đi về hướng ngược lại.