Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Bảo Bối Của Các Đại Lão

Chương 13: Không gian mở ra

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Sao lại thế này, vì sao ngọc bội không có phản ứng? Chẳng lẽ mình đã xuyên qua một cuốn tiểu thuyết lậu?]

Diệp Lộ Lộ vô cùng sốt ruột, tay chân vung loạn xạ.

[Đừng nói chỉ có nữ chủ mới thu phục được ngọc bội đấy nhé? Nhưng nó là của chị Vũ Du mà, điên hay gì mà lại để thiết lập kẻ cắp mới dùng được bảo vật còn chủ nhân thật sự thì không được?]

Những lời lộn xộn vội vã hoảng hốt ấy như búa đá đập vỡ tinh thần kiên cố của Diệp Vũ Du.

Mặt cô trắng bệch, đau đớn than nhẹ một tiếng:

"Vậy ông nội..."

Chưa thốt hết câu đột nhiên có vầng sáng lóe lên, trời đất quay cuồng, đầu choáng váng, chờ cô lấy lại ổn định thì phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ.

Trước mắt là một vùng đất bao la toàn đất nâu trải dài, xung quanh được bọc bởi sương mù dày đặc.

[Aaaaa, đây chính là không gian làm ruộng giao dịch, chị Diệp Vũ đừng đứng ngốc ra đấy, nhanh nhanh nói gì đó để làm không gian khí linh nhận chủ đi, như vậy chị mới có thể bắt đầu làm nhiệm vụ.]

Diệp Vũ Du áp xuống nỗi lòng xáo động, gấp không chờ nổi kêu lên một tiếng, sau đó có một thứ tròn vo bông xù giống bồ công anh xuất hiện trên không trung.

Quả cầu đột nhiên lộ ra hai đôi mắt đen láy, nó nhìn Diệp Vũ Du, nhìn Diệp Lộ Lộ, có vẻ nó ngu ngơ không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.

"Hai người, ai là chủ nhân của tôi?"

Cô gái trẻ tuổi nhàn nhạt trả lời:

"Tôi!"

Nếu không phải Diệp Lộ Lộ quá nhỏ chắc cô sẽ do dự một chút, bởi vì ngọc bội này là của cô nhưng không có bé con thì cô với nó cũng lướt qua nhau.

Với lại làm ruộng không phải vấn đề dễ dàng, Diệp Lộ Lộ đủ tuổi cô cũng không nỡ làm cô bé mệt nhọc như vậy.

Cầu trắng bay tới, ngửi ngửi Diệp Vũ Du, lại ngửi bé con.

Nó nghiêm túc nói:

"Hơi thở của cả hai đều không khác nhau lắm, nhưng người lớn hơn là người mở ra không gian triệu hoán tôi, vậy từ nay về sau cô là chủ nhân của tôi."

"Chủ nhân, tôi là Cầu Cầu, là khí linh của không gian, yêu cầu mỗi ngày chủ nhân phải hoàn thành nhiệm vụ được đưa ra mới có thể lấy khen thưởng."

Diệp Vũ Du gật gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.

Diệp Vũ Du gật gật đầu, chăm chú nghe nó nói chuyện.

"Vậy nhiệm vụ hôm nay là gì?"

Cầu Cầu trả lời:

"Vui lòng xới một mẫu thổ địa."

Không để người trước mặt hỏi thêm, giữa không khí xuất hiện một cái cuốc, sau đấy nó biến mất.
« Chương TrướcChương Tiếp »