Một trận gió nhẹ thổi qua thân thể nhỏ bé yếu ớt ở Diệp Lộ Lộ, lạnh đến mức khiến cô phát run, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng khóc "oa oa" để kêu cứu.
Giờ khắc này Diệp Lộ Lộ vô cùng vô ngữ nhớ đến trận chiến giữa cô và tác giả của bộ truyện niên đại kia. Bởi vì bất mãn với tam quan vỡ nát của nam nữ chính trong truyện mà cô đã để lại một bình luận dài tới mấy ngàn chữ ở phía dưới, mắng đến nỗi tác giả cũng phải bình luận lại.
"Hi, nói năng lợi hại như vậy, nếu mà được xuyên qua trong sách, liệu có sống sót nổi không? Hay là lại sống không quá một chương?"
Bị tác giả chọc giận, Diệp Lộ Lộ lập tức rep lại, "Ha hả, tôi đảm bảo có thể sống đến tận chương cuối!"
Ai biết cô vừa mới ấn nút gửi đi xong thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại, vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình biến thành một đứa trẻ sơ sinh bị người ta vứt ở trên núi!
Trên người cô chỉ bọc một chiếc chăn mỏng dính, gió đêm vừa thổi qua một cái là cả người Diệp Lộ Lộ đã run lên bần bật, chỉ có thể dùng tiếng khóc để lôi kéo sự chú ý của người khác.
Chỉ là cô đã khóc gần một tiếng trời, ngay cả một bóng ma cũng không xuất hiện, Diệp Lộ Lộ hoàn toàn tuyệt vọng!
Chẳng lẽ cô thật sự không thể sống nổi một chương sao???
Diệp Lộ Lộ khóc đến mệt mỏi, cuối cùng cũng từ bỏ giãy giụa, đợi hắc bạch vô thường đến đây tìm mình.
Một lát sau, cô phát hiện ra mình đột nhiên được nâng lên cao! Có người đã bế cô lên! Diệp Lộ Lộ vội vàng mở to mắt, đập vào mắt chính là một khuôn mặt vô cùng kiều diễm!
Mặt trái xoan, da thịt trong đêm cũng trắng đến phát sáng, mũi cao thanh tú, một đôi mắt đào hoa sáng lên lấp lánh.
Chỉ là trên lông mi cong vυ"t còn treo vài giọt nước mắt, biểu cảm trên mặt có phần sầu khổ, cánh môi tái nhợt phá huỷ một phần kiều diễm, nhưng lại thêm mấy phần nhu nhược đáng thương.
[Oa, trời đất, đây là tuyệt thế mỹ nữ từ nơi nào đến, có thể thu lưu ta sao?]
Ôm đứa trẻ đi được mấy bước, Diệp Vũ Du mượn ánh trăng để nhìn rõ khuôn mặt nhỏ bé.
Đợi đến khi cô thấy một gương mặt bởi vì khóc mà đỏ như trái táo, trên người còn mang theo một chút mùi máu tươi, thoạt nhìn vừa mới sinh ra không lâu, Diệp Vũ Du nghĩ đến trong đội sản xuất có không ít gia đình trọng nam khinh nữ, trong nháy mắt đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Không đợi cô hoàn hồn, một âm thanh kỳ lạ đột nhiên truyền vào trong tai.
Diệp Vũ Du ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn khắp xung quanh, lại không phát hiện ra một bóng người nào.
Chẳng lẽ giọng nói vừa rồi là...
Diệp Vũ Du nhíu mày lại, mắt đào hoa nhìn thẳng vào đứa trẻ trong ngực.
Âm thanh kia nháy mắt lại vang lên.
[Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, cho dù nhíu mày cũng đẹp không chịu được!]