“Tối hôm qua, vào lúc chạng vạng, thần và Hình Thiệu đang ăn trong phòng số ba của trà lâu Tửu Lĩnh. Không biết từ đâu mà Lữ Viễn nghe được tin biết tôi ở đó.”
“Hắn cùng tiểu nhị Mạnh Điền xông vào. Lúc đó, Lữ Viễn say khướt nhìn thấy thần liền bắt đầu chửi bới.”
“Hình Thiệu không chịu nổi nên buông lời châm chọc, Lữ Viễn tức giận, cầm lấy chiếc bình hoa bên cạnh đập thẳng vào đầu Hình Thiệu, gϊếŧ chết cậu ấy ngay tại chỗ…”
“Gây ra án mạng, chủ quán trà lâu lập tức báo quan. Nhưng không ngờ, Lữ Viễn và Mạnh Điền đã thông đồng với nhau đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu thần.”
“Lúc đó trong phòng chỉ có bốn người chúng thần. Hình Thiệu bị bọn họ gϊếŧ, Lữ Viễn và Mạnh Điền thông đồng với nhau nên tôi trở thành kẻ sát nhân như họ nói…”
Nghe xong, Lữ Viễn lập tức nổi cơn thịnh nộ gân cổ hắn nổi lên hắn tức tối ngắt lời Lâu Trường Thanh.
“Ngươi nói láo! Tất cả đều là do ngươi bịa đặt! Ngươi không có bằng chứng!”
Nói xong, hắn lao thẳng về phía Lâu Trường Thanh định bóp chết cậu.
“Giữ hắn lại!” Thượng Quan Lẫm quát lớn.
Thị vệ đứng bên cạnh phản ứng rất nhanh, ngay lập tức khống chế Lữ Viễn, ấn hắn xuống đất khiến hắn không thể phản kháng.
[Lữ Viễn thật ngốc, kích động như thế là tự lộ hết mọi chuyện. Không biết Trấn Bắc Hầu làm sao lại sinh ra một đứa con ngốc nghếch thế này.]
[Bây giờ xem ra, mấu chốt của vụ việc là ở Mạnh Điền. Nếu hắn có thể nói ra sự thật, cữu cữu sẽ được minh oan.]
Thượng Quan Lẫm gật đầu.
Quả nhiên là con gái của ông, suy nghĩ của nàng đúng y như ông nghĩ.
Thượng Quan Lẫm không thèm để ý đến Lữ Viễn đang điên cuồng như kẻ mất trí nữa, ông chuyển ánh mắt sang Mạnh Điền kẻ từ nãy giờ vẫn không nói một lời nào.
“Mạnh Điền, ngươi là nhân chứng duy nhất của vụ án này. Ngươi kể xem, khi đó ngươi đã thấy những gì?”
Mạnh Điền nghe vậy lập tức run lên bần bật.
Hiện tại hắn vẫn còn băn khoăn, không biết Hoàng thượng đang đứng về phía Trấn Bắc Hầu hay thật sự muốn tìm ra chân tướng sự việc?
Nếu hắn nói ra sự thật, Trấn Bắc Hầu sẽ không để hắn yên…
Thượng Quan Lẫm nhìn kẻ đang quỳ rạp trên đất, không nói năng gì giọng nói của ông trở nên lạnh lẽo.
“Mạnh Điền, ngươi phải biết rằng lừa dối Hoàng thượng sẽ dẫn đến việc cả chín họ nhà ngươi bị liên lụy.”
“Nếu ngươi nói thật, có trẫm ở đây ai dám động đến ngươi?”
Nghe vậy, Mạnh Điền như bị giật mình tỉnh ngộ liều mạng chỉ vào Lữ Viễn hét lớn.
“Hình Thiệu là do Lữ Viễn gϊếŧ! Là Lữ Viễn! Hắn cũng chính là người bảo tiểu nhân nói dối, đổ hết mọi tội lỗi lên Lâu Trường Thanh để Lâu Trường Thanh gánh tội thay!”
“Xin Hoàng thượng minh giám! Mọi chuyện đều do Lữ Viễn chỉ đạo tiểu nhân làm!”
“Ngươi nói dối! Ngươi vu khống ta!”
Lữ Viễn bị đè dưới đất vẫn không ngừng gào lên phản kháng.
Mạnh Điền cũng cuống lên, nói lớn: “Hoàng thượng, tiểu nhân có bằng chứng!”
“Tối qua, Lữ Viễn đã cho tiểu nhân hai thỏi vàng bảo tiểu nhân làm việc cho hắn, vàng này vẫn còn nằm trong người tiểu nhân!”
“Nếu không phải do Lữ Viễn đưa, tiểu nhân làm sao có được số vàng lớn như vậy?”
Vừa nói, Mạnh Điền vừa rút ra từ tay áo hai thỏi vàng.
Hai thỏi vàng sáng lấp lánh hiện ra trước mắt mọi người, ai nấy đều kinh ngạc.
Lữ Viễn cũng ngừng giãy giụa.
Ánh mắt Thượng Quan Lẫm lia về phía Lữ Viễn, ông quát lớn: “Bằng chứng rành rành! Người làm chứng và vật chứng đều có đủ! Ngươi còn gì để nói?!”
“Còn không mau cởi trói cho Lâu Trường Thanh, rồi trói tên sát nhân Lữ Viễn lại!”
[Phụ thân thật anh minh thần võ! Đã nhanh chóng bắt được hung thủ rồi!]
[Cữu cữu cuối cùng cũng được cứu rồi! Thật tốt quá!]
Nhưng khi ánh mắt Thượng Quan Tuế dừng lại ở hai thỏi vàng dưới đất, nụ cười của nàng bỗng tắt đi, không hài lòng mà hừ hừ hai tiếng.
[Lữ Viễn này cũng giàu thật, tiện tay là có thể thưởng hai thỏi vàng cho người khác, trong khi con đến giờ vẫn chưa có nổi một thỏi vàng nào!]
[Không vui! Rất không vui!]
Nghe thấy vậy, Thượng Quan Lẫm không nhịn được mà bật cười.
Lát nữa ông phải đến kho quốc khố, cũng nên tìm vài thứ tốt tặng cho Tuế Tuế.
Có khổ ai thì cũng không thể để Tuế Tuế của ông phải chịu khổ.
Còn Lâu Trường Thanh, người cũng nghe thấy tiếng lòng ấy bỗng có chút suy nghĩ.
Đợi khi trở về, cậu sẽ mang toàn bộ số tiền riêng của mình ra.
Nhờ người đưa hết vào cung cho Tuế Tuế.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Phủ doãn lập tức lăn khỏi ghế quỳ xuống trước mặt Thượng Quan Lẫm và Thượng Quan Tuế không ngừng dập đầu.
“Tất cả là lỗi của thần, là do thần không biết nhìn người, nên mới tin nhầm Lữ Viễn, oan uổng Lâu Trường Thanh. Xin Hoàng thượng trừng phạt.”
[Hừ! Rõ ràng là ngươi cùng với Lữ Viễn dàn dựng bẫy hãm hại cữu cữu của ta, giờ lại nói cứ như ngươi cũng là nạn nhân vậy! Thật là lấy da mặt trái dán qua da mặt phải, vừa mặt dày lại vừa không biết xấu hổ!]
[Ghét quá! Rất ghét! Thật sự rất ghét!]
Thượng Quan Lẫm cố nhịn cười, nhẹ nhàng vỗ về Thượng Quan Tuế, nàng không ngừng ú ớ phát ra những âm thanh khó chịu.
Tuế Tuế đáng yêu quá đi mất.
Cổ họng đã thành ra thế này mà nàng vẫn không ngừng “nói”.
Nếu cứ như vậy, không biết khi nào cổ họng của nàng mới khỏi.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, sự thật không như những gì Phủ doãn đại nhân đã nói!”
Lâu Trường Thanh, sau khi được cởi trói, cung kính nói, giọng trong trẻo.
Thượng Quan Lẫm nhíu mày: “Nói đi.”
[Hoan hô! Cữu cữu chuẩn bị nói ra sự thật rồi!]
[Cữu cữu đẹp trai quá! Thích cữu cữu lắm!]
Nghe thấy Thượng Quan Tuế khen mình, Lâu Trường Thanh cố gắng giữ cho khóe miệng không cong lên, cố tỏ ra bình thản.
“Phủ doãn không hề không biết gì, chính ông ta cùng với Lữ Viễn đã dàn dựng mọi chuyện. Lúc nãy, trong đại sảnh Phủ doãn đã không nghe thần biện bạch, còn trực tiếp phán tội, những nha dịch ở đây đều có thể làm chứng!”
Nghe thấy tiếng lòng của Thượng Quan Tuế, Thượng Quan Lẫm vốn đã hoàn toàn tin lời của Lâu Trường Thanh.
Nhưng ông vẫn giả vờ đảo mắt nhìn đám nha dịch xung quanh một lượt.
Giọng ông vang lên uy nghiêm, nặng nề: “Có đúng vậy không?”
Đám nha dịch vội vàng quỳ xuống gật đầu trong đó có một nha dịch dũng cảm nói lớn.
“Bẩm Hoàng thượng, đúng là như vậy, Phủ doãn đại nhân nói không cần quan tâm đến lời biện bạch của Lâu Trường Thanh cứ kết tội trước là được. Có chuyện gì Trấn Bắc Hầu sẽ giải quyết giúp ông ta…”
Thượng Quan Lẫm khẽ cười lạnh.
“Trẫm không ngờ, thì ra Kinh thành này đã nằm trong tay Trấn Bắc Hầu cai quản rồi.”
Nghe những lời này, Phủ doãn và Lữ Viễn lập tức toát mồ hôi hột.
Lâu Trường Thanh lúc này hoàn toàn hiểu được ý định của Hoàng thượng.
Hoàng thượng đã không còn tin tưởng Trấn Bắc Hầu như trước nữa…
Lâu Trường Thanh cúi đầu quỳ xuống trước Thượng Quan Lẫm.
Cậu nói ra những lời đã chôn giấu trong lòng bấy lâu nay.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần muốn tố cáo Hiệu úy Lữ Viễn sát hại dân chúng—”