“Hầu gia bị buộc tội ba tội lớn, đó là tham ô lương thảo, mưu hại hoàng tử và âm mưu tạo phản.”
“Bị kết án tử hình vào mùa thu này, gia sản bị sung công…”
Hiền phi cảm thấy như có thứ gì đó bóp nghẹt l*иg ngực, bà ta ngồi sụp xuống ghế, ánh mắt trở nên đờ đẫn.
“Sao, sao có thể bị phát hiện…”
“Phụ thân ta xưa nay luôn làm việc kín đáo, sao có thể bị phát hiện…”
Hồng Ngọc khóc nấc, không thở nổi.
“Nương nương, giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Hiền phi bật cười chua xót.
“Làm sao? Còn có thể làm gì nữa? Chờ chết thôi…”
Hồng Ngọc mở to mắt, “Nương nương, hoàng thượng chắc không nỡ đối xử với người như vậy đâu.”
Hiền phi gầm lên.
“Lữ gia đã sụp đổ rồi! Ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ tha cho ta sao?”
“Chắc chắn ngài ấy đã nghi ngờ ta từ lâu rồi! Gϊếŧ ta chỉ còn là chuyện sớm muộn!”
Nhìn vào khoảng không trống rỗng của đại điện, gương mặt kiều diễm của Hiền phi dần trở nên méo mó.
“Ta có chết, cũng phải kéo theo một kẻ chết cùng!”
...
Phố xá dạo gần đây rất nhộn nhịp.
Đi đến đâu người ta cũng bàn tán về cùng một chuyện...
"Nghe nói gì chưa? Gần đây ở phía Nam thành mới mở một y quán, không những rẻ hơn các tiệm khác mà còn chữa bệnh rất giỏi!"
"Đương nhiên là nghe rồi, đúng là một thần y mà!"
"Thật sự đấy, trước kia cứ đến mùa lạnh là dạ dày ta đau đến mức không ăn uống được gì. Vậy mà uống vài thang thuốc của nàng, bây giờ đã có thể ăn uống bình thường rồi! Quả là y thuật cao minh!"
"Có khi nàng đúng là Bồ Tát chuyển thế đấy chứ!"
....
Bích Hoa cung.
Thần phi mỉm cười nhìn Phùng Ái Từ trước mặt.
"Ta nghe nói rồi, y quán nàng mở mỗi ngày đều có người xếp hàng dài từ Nam thành tới Bắc thành."
"Danh tiếng tốt đã lan rộng khắp kinh thành, bây giờ ai ai cũng biết phía Nam thành phố xuất hiện một Bồ Tát."
Phùng Ái Từ nhẹ nhàng cười, "Tất cả đều nhờ ơn Thần phi và ngũ công chúa, tâm nguyện của thần nữ mới có thể thực hiện."
Thần phi dịu dàng nói: "Ta và Tuế Tuế chỉ là giơ tay giúp một chút, vẫn là nhờ y thuật của nàng đủ tốt."
"Ta còn nghe nói, bây giờ trong kinh thành, nhiều nữ tử cũng bắt đầu tự mở cửa hàng, học hỏi cách buôn bán, đây quả là chuyện tốt."
Thượng Quan Tuế ngồi bên cạnh đang ăn bánh ngọt, nghe vậy cũng gật đầu.
[Mọi người chỉ không dám là người đầu tiên dấn thân vào thôi.]
[Nữ tử làm kinh doanh rủi ro quá lớn, bây giờ thấy có người thành công, tự nhiên họ cũng có gan thử nghiệm rồi.]