Chương 33: Mở y quán!

Phùng phu nhân nghe mà sững sờ.

Sao bà lại thành ra trái ý trời rồi?!

Thần phi mỉm cười, không nhịn được khẽ lắc đầu.

Không ngờ Tuế Tuế nhỏ tuổi như vậy, mà nói chuyện lại mạch lạc, rành rọt như thế.

Nhưng Phùng phu nhân cũng không hoàn toàn bị cuốn vào, bà vẫn cau mày, không nói gì.

Thần phi khẽ nhấp một ngụm trà, giọng nói từ tốn.

“Bổn cung cũng hiểu nỗi khó xử của Phùng phu nhân. Ở triều Đại Nguyệt, nữ tử mở tiệm buôn bán là chuyện hiếm có, nhà họ Phùng lại là dòng dõi thư hương, nhưng chuyện này cũng không phải là không có cách vẹn toàn.”

Phùng phu nhân nhướn mày, tò mò hỏi, “Cách gì vậy?”

Thượng Quan Tuế mím môi cười trộm.

[Hí hí, Phùng phu nhân đã bắt đầu dao động rồi! Việc này chắc chắn thành công!]

Thần phi mỉm cười, “Chỉ cần không ai biết Phùng cô nương là con gái nhà họ Phùng thì chẳng phải là xong sao.”

“Phùng cô nương mở y quán, có thể đeo khăn che mặt khi khám bệnh, đổi tất cả người hầu và thị nữ thành những người lạ, để không ai có thể nhận ra.”

“Bố trí y quán cũng có thể đặc biệt một chút, bệnh nhân và đại phu có thể cách nhau một tấm vách, giống như các tiệm cầm đồ, để Phùng cô nương bắt mạch và quan sát bệnh nhân thôi. Cách này cũng đảm bảo an toàn cho Phùng cô nương.”

Phùng phu nhân mím môi suy nghĩ.

Nghe vậy, quả thật không có gì là bất hợp lý cả.

Nhưng mà…

Thượng Quan Tuế đã nhìn ra sự dao động và lưỡng lự của Phùng phu nhân.

Nàng lập tức nháy mắt với Phùng Ái Từ.

Phùng tỷ tỷ, đến lượt tỷ rồi!

Phùng Ái Từ hiểu ý, lập tức quỳ xuống trước mặt Phùng phu nhân.

“Mẫu thân, từ nhỏ đến lớn, nữ nhi luôn nghe lời, ngoan ngoãn, chưa bao giờ cầu xin người điều gì, lần này, xin hãy để nữ nhi được tùy ý một lần.”

“Tổ mẫu bị giam cầm trong khuê phòng, một thân y thuật không thể phát huy, cả ngày thở dài u uất, chẳng lẽ mẫu thân cũng muốn nữ nhi đi theo vết xe đổ của tổ mẫu sao?”

“Người học y, nguyện vọng lớn nhất chính là cứu người, ngoài điều đó ra, không mong cầu gì thêm…”

Phùng Ái Từ nói càng lúc càng xúc động, đôi mắt nàng đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

Phùng phu nhân lập tức mềm lòng.

Nữ nhi của bà từ nhỏ đã kiên cường, hiểu chuyện, chưa bao giờ như thế này.

“Được rồi, mẫu thân đồng ý với con, mẫu thân đồng ý!”

Thần phi và Thượng Quan Tuế nhìn nhau mỉm cười.

[Haha, thành công rồi~]

Phủ họ Phùng.

“Cái gì? Mở y quán! Sao có thể được?! Ta không đồng ý!”