“Hơn nữa, sĩ nông công thương, thương buôn luôn bị xếp hạng cuối, bị coi là hạ đẳng. Nhà họ Phùng vốn là gia đình thanh lưu, chắc chắn họ sẽ không cho phép con gái mình ra ngoài hành nghề y, việc đó không hợp lễ nghi, rất mất mặt.”
Thượng Quan Tuế bĩu môi, không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại không ngừng lẩm bẩm.
[Có gì mà mất mặt chứ! Giúp đỡ người khác thì có gì là mất mặt?! Chữa bệnh cứu người thì có gì mà mất mặt?!]
[Toàn là mấy cái lễ giáo vô nghĩa! Nói đi nói lại, cuối cùng chỉ có phụ nữ là bị kìm hãm!]
[Chán ghét quá! Những chuyện này lại không thể nói ra, nói ra cũng không ai hiểu! Chỉ có thể tự mình than thở thôi!]
Thần phi: ... Thực ra bà đã nghe hết rồi.
Nhưng những gì Tuế Tuế nói cũng có vài phần đúng.
Thượng Quan Tuế chớp mắt, ghé tai Thần phi thì thầm.
Thần phi khẽ nhíu mày, “Có thể làm vậy sao?”
Thượng Quan Tuế chớp mắt, làm nũng: “Chúng ta thử đi mà, mẫu thân đồng ý với con đi! Mẫu thân là tuyệt nhất!”
“Thôi được, mẫu thân đồng ý với con, ngày mai chúng ta thử xem.”
Thần phi nhìn tờ đơn thuốc mà Phùng Ái Từ để lại trên bàn, đôi môi mím lại.
Ở thời cổ đại, nam tử có thể học hành, có thể ra quân, có thể buôn bán, nhưng đến cuối cùng, con đường của nữ tử dường như chỉ có thể là lấy chồng, rồi phụ thuộc vào chồng, bị giam cầm trong khuê phòng.
Bà cũng là một nữ nhân, nếu có thể, bà sẵn lòng giúp đỡ Phùng Ái Từ.
Chẳng bao lâu sau, Thượng Quan Lẫm cũng nhận được tin vui rằng Thượng Quan Tuế đã có thể nói chuyện.
Ông lập tức bỏ hết công việc, thẳng tiến Bích Hoa cung.
Thượng Quan Lẫm sải bước tiến vào điện.
“Nghe nói Tuế Tuế nói chuyện được rồi, gọi ta một tiếng phụ hoàng nghe thử nào.”
[Dù người thực sự là phụ thân của ta, nhưng câu nói này thật sự rất đáng ăn đòn]
Thượng Quan Lẫm trực tiếp phớt lờ câu nói bất kính mà ông vừa nghe, vẫn tươi cười nhìn Thượng Quan Tuế.
Dù trong lòng đầy oán trách, Thượng Quan Tuế vẫn cất tiếng trong trẻo gọi.
“Phụ hoàng!”
“Ơi!”
Thượng Quan Lẫm thỏa mãn, lập tức ôm lấy Thượng Quan Tuế vào lòng, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
Tiếng gọi “phụ hoàng” này thật sự quá êm tai!
“Xem ra y thuật của Phùng cô nương đúng là không tệ.” Thượng Quan Lẫm khen ngợi.
Thật sự có thể chữa khỏi cổ họng cho bảo bối Tuế Tuế của ông.
Đây đúng là một đại công!
“Trần công công, truyền khẩu dụ của trẫm, ban thưởng cho con gái của Thượng thư Phùng, Phùng Ái Từ một nghìn lượng vàng để tỏ lòng khen ngợi.”