Nha hoàn bên cạnh nhanh chóng phản ứng, mang tới cả bộ văn phòng tứ bảo.
Phùng Ái Từ khẽ vén tay áo, gương mặt điềm tĩnh, tay cầm bút viết trên giấy từng nét chữ lưu loát.
Chẳng bao lâu, nàng ấy đã viết xong và đưa tờ giấy tuyên có chữ tiểu khải tinh tế cho Thần phi.
“Đây là đơn thuốc thần nữ kê, mỗi ngày hai lần, uống trong ba ngày là khỏi.”
Thượng Quan Tuế chớp chớp mắt.
[Wow, chữ của Phùng tỷ tỷ đẹp quá! Tỷ ấy thật giỏi giang!]
Thần phi cũng rất đồng tình với tiếng lòng của Thượng Quan Tuế.
Bà không nhịn được mà khen: “Phùng tiểu thư thật viết chữ đẹp.”
Phùng Ái Từ mỉm cười nhẹ nhàng, “Nương nương quá khen rồi.”
Ngay lúc đó, Thanh Bình cũng từ Thái y viện quay về.
Nàng đưa bộ ngân châm cho Phùng Ái Từ.
Phùng Ái Từ nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Thần nữ sẽ châm cứu vào phần sau cổ của công chúa.”
Thần phi xoay người Thượng Quan Tuế trong lòng mình lại, kéo áo sau của nàng xuống.
Thượng Quan Tuế lập tức siết chặt lấy y phục của Thần phi.
Mắt nàng nhắm nghiền, người không ngừng run lên.
Tuy nhiên, nàng cũng biết rằng, để có thể sớm nói chuyện lại, hôm nay nhất định không thể trốn khỏi cây kim này.
Nhưng dù sao nỗi sợ cũng không kìm lại được, nàng chỉ có thể điên cuồng lẩm bẩm trong lòng.
[A a a! Sắp bị châm rồi!!]
[Ghét nhất bị châm cứu!!]
[Ước gì tất cả kim châm trên thế giới biến mất! Ta và kim châm không đội trời chung!]
[Hu hu ta thật đáng thương mà!!!]
Thần phi bị tiếng lòng non nớt, trong trẻo vang lên bên tai làm cho đau đầu.
Cuối cùng, bà không chịu nổi nữa, liền vỗ nhẹ Thượng Quan Tuế.
“Tuế Tuế, châm xong rồi.”
Thượng Quan Tuế: Hả?!
Thượng Quan Tuế từ từ mở mắt ra, phát hiện mình đã mặc lại quần áo chỉnh tề.
Phùng Ái Từ cũng đã thu lại ngân châm.
Nàng hé miệng nói: “Sao nhanh thế?”
Tiếng nói trong trẻo đó vang lên giữa đại điện, mọi người đều giật mình.
Ngay cả Thượng Quan Tuế cũng sững sờ.
Nàng… đã nói được rồi sao?!
A a a! Tuyệt quá, tuyệt quá!
Thần phi cũng đầy vẻ kinh ngạc và vui sướиɠ, “Tuế Tuế! Con nói được rồi!”
Thượng Quan Tuế gật đầu thật mạnh, “Vâng vâng! Mẫu thân, cuối cùng con đã có thể nói, có thể cất tiếng được rồi!”
Phùng Ái Từ cũng mỉm cười dịu dàng nhìn Thượng Quan Tuế.
Thượng Quan Tuế chớp chớp mắt với Phùng Ái Từ, khóe miệng cong lên, má lúm đồng tiền hiện rõ.
“Cảm ơn Phùng tỷ tỷ! Tỷ thật đẹp người đẹp nết, y thuật lại cao siêu nữa!”
Thần phi cũng vô cùng vui mừng, “Lần này thật sự phải cảm tạ Phùng tiểu thư rồi!”