Thượng Quan Tuế gật đầu liên tục.
[Quả nhiên Thanh Bình là cung nữ được mẫu thân yêu thích nhất, thật thông minh quá!]
[Người có thể thổi tiêu hay như thế này, chắc chắn là một người rất đẹp! Ta không thể bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy bất kỳ ai đẹp trong hoàng cung này!]
Thanh Bình nắm tay Thượng Quan Tuế, nhanh chóng đến nơi phát ra tiếng tiêu.
Bên hồ Trừng trong Ngự hoa viên, một thiếu niên cao lớn, dáng người như tiên, khuôn mặt thanh tú tao nhã.
Ngón tay dài thon thả đang cầm cây tiêu ngọc, thổi lên một khúc nhạc đầy chuyên chú.
Thượng Quan Tuế ngẩn ngơ.
[Trời ơi! Lần cuối ta thấy người đẹp như vậy là bao lâu rồi nhỉ!]
[Đẹp trai thế này mà thổi tiêu cũng giỏi nữa!]
Tiếng gì vậy?
Nghe thấy có tiếng động bên tai, Thượng Quan Hoài dừng tay thổi tiêu.
Cậu quay đầu lại, thấy sau lưng mình xuất hiện một bé gái nhỏ nhắn, đáng yêu như bức tượng chạm khắc bằng ngọc.
Cô bé không chớp mắt mà nhìn cậu.
Hai người đối diện nhau, bé gái còn vẫy tay chào cậu.
[Chào ca ca đẹp trai nhé~]
Thượng Quan Hoài khẽ nhíu mày.
Rõ ràng cô bé không mở miệng, nhưng tại sao cậu lại nghe thấy giọng nói của nàng?
Thật kỳ lạ...
Trần công công vội vàng chắp tay giải thích.
"Thỉnh an Tam hoàng tử, vị này là Ngũ công chúa, nhưng công chúa gần đây cổ họng không được tốt, tạm thời không nói chuyện được."
"Ngũ công chúa, đây là Tam hoàng tử, trước nay vẫn du lịch ở Thục Trung, mới về kinh thành tối qua."
Thượng Quan Tuế gật gật đầu, đôi mắt nàng càng thêm sáng rực.
"Á ba á ba—"
[Thì ra huynh là Tam ca của ta! Tam ca, chào huynh!]
Khóe miệng Thượng Quan Hoài khẽ cong lên.
Ngũ muội mà cậu chưa từng gặp này, thật đáng yêu.
Vậy là những gì cậu nghe thấy vừa rồi đều là tiếng lòng của Ngũ muội sao?
Thượng Quan Hoài quét mắt nhìn xung quanh, nhận thấy vẻ mặt mọi người đều rất bình thản.
Có vẻ như chỉ mình cậu nghe được.
Thú vị thật.
[Tam ca thổi tiêu hay quá đi!]
[Ta chưa từng nghe tiếng tiêu nào hay đến vậy!]
Thượng Quan Hoài nghe lòng mình tràn đầy vui sướиɠ.
Vừa định nở một nụ cười thì lại nghe thấy—
[Chỉ tiếc là hai năm sau, ôi...]
Thượng Quan Hoài lập tức dựng thẳng tai.
Hai năm sau là sao? Chuyện gì sẽ xảy ra sau hai năm?
Nhưng cậu nghe mãi mà không thấy phần tiếp theo.
Khi cậu định thần lại thì thấy Thượng Quan Tuế đã nắm tay cung nữ bên cạnh, chuẩn bị rời đi.
Thượng Quan Hoài vội vàng gọi: "Ngũ muội, chờ đã!"
Cậu nhanh chóng bước tới gần, rút từ trong tay áo ra một gói bánh, đưa đến trước mặt Thượng Quan Tuế.