Thượng Quan Tuế đã chết.
Sau khi liên tục tăng ca suốt một tháng, nàng gục trên bàn làm việc.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, Thượng Quan Tuế đã ước một điều.
Kiếp sau, nàng không bao giờ muốn làm người đi làm thuê nữa!
Sau một thoáng chìm trong bóng tối, Thượng Quan Tuế mở mắt và phát hiện mình đã đến một thế giới khác.
“Thần phi nương nương, Công chúa Tuế Tuế lại phát sốt rồi.”
Một giọng nói đầy lo lắng vang lên bên tai Thượng Quan Tuế.
Thần phi? Tuế Tuế?
Đây chẳng phải là hai nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mà nàng đã đọc trước đây, “Sinh ra giữa thời loạn, ta chọn trực tiếp tạo phản” sao?
Vậy có nghĩa là… nàng đã xuyên vào sách rồi?
“Trương Thái y, thật sự không có cách nào chữa trị cho Công chúa Tuế Tuế sao?”
Thần phi nắm chặt bàn tay, ánh mắt đau buồn nhìn vị thái y trước mặt.
Trương Thái y cúi đầu, nói: “Thần phi nương nương, Công chúa Tuế Tuế mắc bệnh từ khi còn trong bụng, thần thật sự bất lực, e rằng Công chúa không thể qua khỏi...”
Đôi mắt Thần phi lập tức đỏ hoe, giọt nước mắt nơi khóe mắt chuẩn bị rơi xuống, thì bỗng một giọng nói trẻ con vang lên bên tai.
[A a!! Mẫu thân đừng tin lời Trương Thái y này! Ông ta muốn hại chết con!]
Thần phi sững người.
Giọng nói gì thế này?!
Thượng Quan Tuế, người đã biết trước nội dung của truyện, vô cùng lo lắng.
Nhưng vì đang bệnh, cổ họng nàng đau đến mức không thể nói, chỉ có thể thầm chửi rủa trong lòng.
Ước mơ của nàng là trở thành một người sống sung sướиɠ, hưởng thụ vinh hoa phú quý mà không phải làm gì cả.
Giờ khó khăn lắm mới được tái sinh làm công chúa, nàng không thể chết dễ dàng như vậy!
Trong nguyên tác, Thượng Quan Tuế đã bệnh mất khi ba tuổi, nhưng cái chết này không phải là ngẫu nhiên...
[Mẫu thân! Thái y này là người của Lệ phi, ông ta cố tình chẩn đoán sai để hại chết con!]
[Mẫu thân xinh đẹp và nhân hậu của con! Đừng tin lời dối trá của ông ta! Mau thay thái y khác đi!]
Thần phi nắm chặt chiếc khăn tay, ngước mắt nhìn quanh.
Phát hiện nét mặt của mọi người xung quanh không có gì khác lạ.
Chẳng lẽ, chỉ mình bà nghe thấy?
Hơn nữa, giọng nói ấy còn gọi bà là mẫu thân.
Chẳng lẽ...
Thần phi vội vàng bước đến bên giường.
Phát hiện ra đứa trẻ đang hôn mê trên giường lúc này đã mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn bà chăm chú.
Thượng Quan Tuế phát hiện, mẫu thân nàng thực sự rất đẹp.
Ngũ quan của Thần phi vô cùng tinh tế, đôi mày nhẹ như khói, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, khí chất thanh tao và dịu dàng.
Bà mặc bộ cung trang màu xanh nhạt, trông thật thoát tục.
[Trời ơi! Mẫu thân có cần phải đẹp đến mức như vậy không!]
[Quả thật đẹp như chim sa cá lặn, quá mỹ lệ!]
[Con thích mẫu thân xinh đẹp! Muốn ôm mẫu thân! Hôn hôn!!!]
Thần phi: ……
Nếu bà không đoán sai, thì đây có lẽ là tiếng lòng của con gái bà?
Không ngờ đứa con gái ngày thường im lặng của mình, trong lòng lại...
Hoạt bát đến vậy.
Thần phi rất nhanh chấp nhận điều này, từ nhỏ bà đã thích đọc thoại bản, những chuyện như thế này không làm bà sợ.
Hơn nữa, mẫu tử tâm linh tương thông, nghe được tiếng lòng của con gái cũng không phải là điều kỳ lạ.
[Mẫu thân! Mau cứu con! Đổi thái y khác đi! Nếu không con thật sự không sống nổi đâu!]
Thượng Quan Tuế thấy mẫu thân mình vẫn không nói gì, lập tức cuống cuồng, cổ họng nàng phát ra âm thanh khó chịu.
“À ba à ba——”
[Mẫu thân cứu con! Mẫu thân! Con không muốn chết vì bệnh đâu!]
Thần phi bừng tỉnh, nắm chặt chiếc khăn tay trong tay.
Bà không biết con gái phát hiện ra điều này như thế nào, nhưng Trương Thái y luôn là người điềm đạm, rất khó tìm ra sai sót.
Tuy nhiên, chuyện liên quan đến tính mạng của con gái, bà không thể bỏ qua.
Dù sao Lệ phi cũng luôn không hòa hợp với bà...
Thần phi ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng đưa tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi của Thượng Quan Tuế.
Kìm nén những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, bà từ tốn nói.
“Trương Thái y đã vất vả, nhưng bệnh của Công chúa Tuế Tuế nặng, tốt nhất vẫn nên mời thêm một vị thái y nữa đến xem xét cho chắc chắn.”
Trương Thái y nghe vậy liền hoảng sợ, vội vàng nói: “Nương nương không tin vào y thuật của thần sao?”
Nếu mời thái y khác đến, những gì ông ta đã bí mật sắp đặt sẽ bị lộ, và không cách nào báo cáo với Lệ phi nương nương được!
Thần phi nhíu mày, lập tức trở nên uy nghiêm, không khí trong điện như đông lại.
“Quyết định của bổn cung, cần ngươi phải chất vấn sao?!”
Trương Thái y lập tức quỳ xuống, giọng run run, “Thần không dám, thần không dám…”
[Oa! Mẫu thân thật lợi hại! Con thích mẫu thân quá! Muốn ôm mẫu thân!]
Thần phi cong môi, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Con gái bà, miệng lưỡi thật ngọt ngào.
“Thanh Bình, đến Thái y viện, mời Viện phán Hứa Thái y đến đây.”
“Vâng, nương nương.”
Thanh Bình cúi người, chưa kịp rời khỏi thì một giọng nói sắc nhọn đột ngột vang lên từ bên ngoài.
“Thần phi tỷ tỷ, ta đến thăm tỷ đây, Tiểu công chúa có khá hơn chút nào không?”
Lệ phi uốn éo thân hình mảnh mai bước vào phòng, đôi mắt phượng xếch nhìn Thần phi bên cạnh giường.
“Ta vừa ở ngoài đã nghe thấy hết rồi, tỷ tỷ vẫn ổn đấy chứ, sao lại muốn đổi thái y?”
Đổi thái y? Đừng có mơ!
Nếu đổi thái y, nàng ta làm sao có thể hại chết Thượng Quan Tuế chứ!
Thần phi giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng: “Tuế Tuế bệnh nặng, mời thêm một thái y đến xem có gì không hợp lý sao?”
Lệ phi che miệng bằng chiếc khăn tay, vẻ mặt có chút khó xử.
“Hợp lý thì hợp lý, nhưng Trương Thái y từ lâu đã phục vụ Thái hậu, Thái hậu cũng nhiều lần khen ngợi y thuật cao minh của Trương Thái y, tỷ tỷ làm như vậy, chẳng phải là nghi ngờ Thái hậu, không tôn trọng Thái hậu sao?”
[Ôi trời! Một cái bẫy to quá! Bất kính với Thái hậu là tội lớn đấy! Lệ phi đúng là muốn hại chết mẫu thân ta mà!]
[Đổi thái y là bất kính, sao người phụ nữ này lại thích đẩy mọi chuyện lên cao như vậy chứ!]
[Hiểu rồi, Lệ phi cố ý ngăn cản mẫu thân ta đổi thái y, đúng là có dã tâm!]
Thần phi nghe tiếng lòng của Thượng Quan Tuế, sắc mặt ngày càng lạnh lùng.
Đang định lên tiếng, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét the thé của thái giám.
“Hoàng thượng giá lâm——”
Tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt quỳ xuống.
“Bình thân.” Giọng nói trầm ổn đầy từ tính vang lên.
“Thần phi, Ngũ công chúa thế nào rồi?”
[A! Giọng nói này nghe hay quá!]
[Đây có phải là phụ thân ta không?]
Thượng Quan Lẫm: ?!
Đây là giọng nói gì thế? Sao lại có người đang nói chuyện?
Hơn nữa giọng nói còn non nớt như vậy, chẳng lẽ là…
Thượng Quan Lẫm bước đến bên giường.
Và ngay lập tức bắt gặp đôi mắt to tròn, xinh đẹp đang nhìn ông.
Thượng Quan Tuế chớp chớp mắt nhìn người đàn ông trung niên tuấn tú trước mặt.
Nhưng vì cổ họng sưng tấy, nàng chỉ có thể gắng gượng phát ra một ít âm thanh từ cổ họng.
“À ba à ba——”
[Phụ thân ta trông cũng khá đẹp trai đấy chứ, đúng là vừa ngầu vừa ấm áp!]
[Nhưng mà, đẹp như vậy lại là một bạo quân, thật là tội lỗi quá!]
Thượng Quan Lẫm: ……
Cảm giác như đang được khen nhưng lại không giống lắm.
Khoan đã, ông đâu phải là bạo quân!
Ông mỗi ngày đều phê duyệt tấu chương đến tận khuya, yêu dân như con, sao có thể là bạo quân được?
Ông kín đáo quan sát mọi người xung quanh, phát hiện nét mặt của họ không có gì khác lạ.
Chẳng lẽ… chỉ có mình ông nghe được?
Thượng Quan Lẫm chợt cảm thấy vui vẻ.
Ha, không hổ là chân mệnh thiên tử!
Lệ phi thấy Hoàng thượng đến, lập tức lên tiếng.
“Hoàng thượng, Tiểu công chúa bệnh nặng, Thần phi tỷ tỷ lại nhất quyết muốn đổi thái y, Trương Thái y đã luôn chăm sóc Tiểu công chúa nên chắc chắn hiểu rõ bệnh tình nhất.”
“Việc đổi thái y một cách vội vàng như vậy e rằng sẽ khiến bệnh tình của Tiểu công chúa trở nặng thêm.”
Thượng Quan Lẫm cúi đầu, dường như đang suy nghĩ.
Thấy ông không nói gì, Thượng Quan Tuế lập tức lo lắng.
[Phụ thân ơi! Trương Thái y cố ý chẩn đoán sai để hại chết con!]
[Phụ thân! Hãy cứu con! Mau đổi thái y khác! Làm ơn làm ơn!]
Thượng Quan Lẫm ngước mắt lên, giọng lạnh nhạt: “Lệ phi nói cũng có lý…”
Lệ phi nghe vậy, nụ cười trên mặt còn chưa kịp hình thành thì đột nhiên nghe thấy...