Một ngày nào đó, Hà Khiêm nhất định sẽ đưa Chu Từ Ánh ra tòa!“Reng reng reng~” Tiếng chuông tan học vang lên.
Hà Khiêm thu dọn sách vở, rời khỏi lớp học, tiến về cổng trường. Mỗi ngày sau khi hết tiết, cậu đều phải cởi bỏ thân phận học sinh, quay trở về Chu gia để làm "chim hoàng yến trong l*иg."
Khi vừa đến cổng trường, Trần Nhiên ôm sách chạy đến, gọi to:
“Hà Khiêm! Chờ một chút! Chờ chút đã!”
Trần Nhiên là bạn cùng lớp với Hà Khiêm, tính cách hoạt bát, nhiệt tình. Ngay từ khi Hà Khiêm vừa chuyển vào lớp, cậu ta đã quan tâm tới cậu. Thường ngày, cả hai cũng ngồi cạnh nhau trong lớp.
“Chúng ta cầm nhầm sách rồi.” Trần Nhiên cười, đưa sách trả lại cho Hà Khiêm.
Hà Khiêm nhìn qua rồi đáp:
“Xin lỗi.”
Sau khi hai người trao đổi sách, Trần Nhiên móc ra hai quả quýt đã để sẵn từ trưa, đặt vào tay Hà Khiêm:
“Nếm thử đi, ngọt lắm.”
Hà Khiêm gật đầu cảm ơn. Trần Nhiên bỗng thân mật khoác vai cậu, hành động này không có gì lạ vì cậu ta đối xử với mọi bạn học đều như vậy.
“Hà Khiêm, cậu định đi đâu vậy?”
“Về nhà.”
“Người bản địa ở Kinh Thành thật sướиɠ, được ở ngoại trú.” Trần Nhiên cười, nhìn lướt qua chiếc điện thoại màn hình nứt toác của mình.
“Ấy chết, tớ còn hai tiết dạy gia sư nữa, sắp muộn rồi. Tớ đi trước nhé!”
Cậu ta vẫy tay chào, rồi vội vã chạy đi.
Không xa đó, cửa sổ của chiếc Rolls-Royce từ từ hạ xuống.
Một làn khói trắng bay ra, lơ lửng trong không khí.
Chu Từ Ánh ngồi trong xe, lặng lẽ xoa nhẹ chiếc hộp vuông trong tay, ánh mắt tối sầm lại.
Anh ta gọi điện cho Hà Khiêm, giọng điệu lạnh lùng:
“Lên xe.”
Hà Khiêm nhanh chóng bước đến, mở cửa xe. Khi vừa vào, ánh mắt Chu Từ Ánh lập tức dán chặt vào mấy quả quýt trên tay cậu, đôi mày nhíu chặt.
“Vứt đi.”
“...?”
Hà Khiêm nhìn quả quýt trong tay, rồi nhìn ánh mắt băng giá của Chu Từ Ánh. Cậu cố tình ăn trước mặt anh ta, rồi nắm chặt vỏ quýt trong tay.
Sắc mặt Chu Từ Ánh tối sầm.
Quả nhiên, vừa về đến nhà, Hà Khiêm đã phải chịu một hình phạt.
Tàn nhẫn và điên cuồng.
Tấm lưng trắng mịn của cậu bị đẩy ép mạnh vào tường, sách vở vương vãi khắp sàn.
Đuôi mắt Hà Khiêm đỏ hoe, nhưng cậu không cầu xin.
Sau khi tận hứng, Chu Từ Ánh đặt cậu nằm xuống sofa. Kiệt sức, Hà Khiêm ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn bóng lưng anh ta.
Chu Từ Ánh đang nhặt áo trên sàn. Dưới ánh đèn trắng lạnh, hình xăm kéo dài toàn lưng của anh ta hiện lên đầy kỳ dị.
Một bên là hình người phụ nữ mặc váy đỏ, thân hình uyển chuyển, như đang lơ lửng giữa mây trời. Một mắt của bà ta bị che bởi chiếc mặt nạ âm dương, ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người.
Bên còn lại là hình chín con rồng kéo quan tài. Trên nắp quan tài, cũng có một chiếc mặt nạ âm dương.
Kỳ bí và đáng sợ.
Tay Hà Khiêm khẽ nâng lên, mấp máy đôi môi mỏng:
“Chu Từ Ánh.”
Chu Từ Ánh mặc áo sơ mi vào, ngồi xuống sofa, đặt đầu Hà Khiêm lên đùi mình. Ngón tay anh luồn qua mái tóc cậu, vuốt nhẹ.
“Nói.”
Anh ta lạnh lùng nhấc điếu thuốc trên bàn, ngậm vào, châm lửa, rồi lười nhác nhả khói.
“Tôi muốn tìm việc làm.”
“Không được.” Chu Từ Ánh từ chối ngay lập tức.
“Tôi không muốn tiêu tiền của anh.”
“Tại sao?”
“Vì anh là một kẻ cưỡng bức!”
Giọng Hà Khiêm không hề mềm mỏng, từng lời sắc bén như kim châm đâm thẳng vào tim Chu Từ Ánh, khiến anh nghẹn thở.
Hà Khiêm muốn đưa anh ra tòa.
Vì vậy, giữa họ chỉ có thể là mối quan hệ cưỡng chế đơn phương. Nếu cậu tiêu tiền của anh ta, bản chất sẽ khác đi.
Chu Từ Ánh chống tay lên gáy Hà Khiêm, đặt cậu lại sofa, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.
Khuôn mặt nghiêm nghị của anh ta cứng đờ, cơ thể căng chặt.
Phải một lúc sau, giọng điệu anh ta mới dịu lại:
“Tôi phải ra nước ngoài một chuyến, một tuần sau sẽ về. Trong thời gian này, đừng để tôi phát hiện em thân thiết với bất kỳ người đàn ông nào.”
“Em biết rõ tôi là người thế nào. Tôi không đánh em, nhưng tôi có đủ cách để hành hạ kẻ khác.”
Chu Từ Ánh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, một tay cài khuy cổ tay áo sơ mi, liếc nhìn vết bầm trên trán Hà Khiêm.
“Đắp đá vào vết bầm đi.” Giọng anh ta đều đều.
Dù có quan tâm, nhưng anh ta tuyệt đối không buông tha tự do cho Hà Khiêm.
Anh ta không thể để Hà Khiêm chết trước mặt mình thêm một lần nào nữa!