Mọi người đã đông đủ.
Khi cửa mở, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người bên cạnh Địch Thiếu Hằng.
Về người con gái này, mọi người đã đoán già đoán non từ lâu, không hiểu nổi vì sao cô lại được Địch Thiếu Hằng để mắt tới.
Nhìn bề ngoài, cô không tệ, nhưng cũng chỉ có vậy, so với những cô gái xinh đẹp khác thì cô chẳng có gì nổi bật hơn.
Vài người ngồi tựa lưng vào sofa, không tỏ vẻ gì đặc biệt.
Họ biết Địch Thiếu Hằng quen Tô Lê trong hoàn cảnh nào, cảm thấy câu chuyện không thú vị, nên cũng chẳng bận tâm dò xét thêm.
"Thiếu Hằng, lần trước cậu vắng mặt, lần này thế nào cũng phải bù đấy nhé."
Người đầu tiên lên tiếng là Từ Hủ, cũng chính là thanh niên mà Tô Lê từng thấy ở biệt thự.
Địch Thiếu Hằng ngồi ở vị trí chính, trên mặt là một nụ cười nhàn nhạt: "Đương nhiên rồi."
Từ Hủ đưa qua một chai rượu, trêu đùa: "Nhưng đừng chỉ nói miệng thôi, cạn ly đi để ông Chu nguôi giận nào."
Người được gọi là "ông Chu" ngồi bên cạnh, mặt mày cau có từ đầu đến cuối, khoanh tay lạnh lùng.
Địch Thiếu Hằng hiểu ý, nhận lấy chai rượu, không nói gì thêm mà uống một hơi.
Thật ra hắn không phải kiểu người cần phải lấy lòng ai, nhưng những người này đều là bạn bè lớn lên cùng hắn từ nhỏ, mười mấy năm qua, nói là bạn bè chân thành cũng không sai.
Hơn nữa, hôm đó chính hắn là người thất hẹn, có lỗi trước, uống một chai rượu cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Sắc mặt Chu Hải Dương dần dần trở nên dịu lại.
Địch Thiếu Hằng chủ động nhận lỗi, cơn giận của Chu Hải Dương lập tức giảm đi quá nửa, hừ lạnh một tiếng.
Đảm nhận vai trò làm hoà, Từ Hủ cười đùa: "Thấy chưa, tôi đã bảo là anh Chu rộng lượng, mọi chuyện giờ đã êm đẹp rồi!"
Những người trong nhóm này, có ai mà không hiểu chuyện? Chu Hải Dương cuối cùng cũng ngước mắt nhìn Địch Thiếu Hằng, cầm chai rượu trước mặt lên, không nói gì mà uống cạn theo.
"Thật là hào phóng! Địch thiếu và Chu thiếu đều rộng lượng!"
Mọi người thấy thế lập tức ồn ào, không khí trong phòng VIP cuối cùng cũng trở nên sôi động. Người tiếp tục uống rượu, người ôm các cô gái bên cạnh, tiếng cười nói rộn ràng.
Tô Lê chỉ cúi đầu im lặng, nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, cố gắng không để ý đến cảnh tượng xa hoa và lãng phí xung quanh.
Có lúc, cô tự hỏi liệu đây là thật hay giả.
Tháng Mười, đáng lẽ cô đang chăm chỉ học hành, chuẩn bị cho các kỳ thi, chứ không phải ngồi ở một nơi phô trương thế này, nghe những câu chuyện vô nghĩa của các cậu ấm cô chiêu thuộc về một thế giới hoàn toàn khác.
Nhưng là người Địch Thiếu Hằng đưa đến, dù Tô Lê muốn giấu mình, những người khác cũng sẽ không ngừng chú ý đến cô.
"…Ồ, nói nhiều chuyện vậy mà suýt quên." Chu Hải Dương loạng choạng sau một chén rượu, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tô Lê: "Địch thiếu, để chúng tôi làm quen với người bên cạnh cậu đi."
Tô Lê mím môi, không nói lời nào.
Địch Thiếu Hằng quay lại nhìn cô, hỏi: "Có muốn nói vài câu không?"
Nói gì đây?
Nói rằng tôi rất vinh hạnh khi được Địch Thiếu Hằng để mắt tới sao?
Tô Lê nhìn quanh một lượt, ánh mắt của bọn họ mỗi người một khác — người thì tò mò, người thì thờ ơ, người lại khinh khỉnh.
Cô cảm thấy khó lòng chịu đựng nổi.
Không gian trong phòng VIP bỗng chốc im lặng, nhưng Tô Lê vẫn không nói một lời, như thể cô chẳng hề nghe thấy.
"Tô Lê."
Giọng Địch Thiếu Hằng có chút lạnh lẽo.