Địch Thiếu Hằng cao hơn Tô Lê một chút, khi hắn từ trên cao đỡ cô dậy, không ngờ lại mang đến cho cô một cảm giác áp lực khó tả.
Hiếm khi Tô Lê cảm thấy xấu hổ, cô hơi lúng túng lùi lại hai bước, quay đầu gọi mấy người đang chơi bóng, “Cẩn thận chút nhé!”
“Rồi, biết rồi!”
Vài người nhặt bóng lên rồi cười cợt chạy đi.
Địch Thiếu Hằng thoáng nhìn xuống đôi tay mình, rồi chăm chú nhìn theo bóng dáng của Tô Lê, bất chợt lên tiếng: “Đàn chị, tôi có vài thứ để ở khách sạn, đồ đạc hơi nhiều. Chị có thể đi lấy cùng tôi không?”
Hắn nói với giọng điệu bình thản, không một chút dao động, hoàn toàn không giống như đang cần ai đó giúp đỡ đồ đạc.
Tô Lê có phần thấy lạ trong lòng, cô nghĩ có lẽ tính cách của cậu đàn em này vốn như vậy, nên cũng không nghĩ ngợi nhiều. “À, vậy chúng ta đi nhanh đi, kẻo phòng bị dọn sạch mất đồ thì phiền lắm.”
“Lên xe tôi đi.”
Vừa ra khỏi cổng trường, Địch Thiếu Hằng không để Tô Lê kịp ngạc nhiên mà lập tức hướng về phía bãi đậu xe, tiến đến một chiếc xe màu đen.
Nếu Tô Lê là người mê xe, chắc chắn cô sẽ nhanh chóng nhận ra chiếc xe của Địch Thiếu Hằng có giá trị như thế nào.
Đáng tiếc, cô chỉ là một sinh viên xuất thân từ gia cảnh bình thường, cũng chỉ biết được đó là một chiếc BMW.
Dù vậy, khi ngồi vào ghế phụ, cô vẫn không kìm được mà cảm thán, “Không ngờ bạn Địch lại giỏi giang như vậy.”
“Ừm.”
Địch Thiếu Hằng đáp nhẹ, nghiêng đầu nhìn Tô Lê một chút.
Có lẽ bầu không khí yên tĩnh dễ chịu trong xe khiến người ta buồn ngủ, chẳng mấy chốc, Tô Lê - người lúc nãy vẫn còn rất hào hứng - đã dần im lặng, đầu gục xuống một chút.
Bản năng mách bảo cô rằng không nên ngủ; dù sao cô và Địch Thiếu Hằng chỉ mới quen biết, ngủ gật trong xe người lạ như vậy thì thật không lịch sự, cũng không nên chút nào.
Nhưng cô không thể kiểm soát được bản thân, ý thức cứ dần mơ hồ, phong cảnh ngoài cửa sổ nhòe đi thành một mảng.
Cô cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, thầm nghĩ khách sạn gì mà xa thế này?
Chưa kịp hỏi, Tô Lê đã tựa vào ghế mà thϊếp đi. Hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong đầu cô là một bàn tay lạnh lẽo bên trái chạm nhẹ lên mặt mình.
Khi Tô Lê tỉnh dậy, cô không còn ở trên xe mà đang nằm trên một chiếc giường trong một căn nhà lạ.
Cô ngơ ngác một lúc, nhìn thấy trời bên ngoài đã tối hẳn. Ý nghĩ đầu tiên hiện lên là cô đã ngủ gật trên xe của đàn em, và có vẻ như ngủ khá lâu.
Nhưng ngay sau đó, một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm cô.
Tô Lê vỗ vỗ vào đầu để tỉnh táo hơn, đứng dậy nhìn quanh căn phòng, thầm nghĩ nơi này trông chẳng giống khách sạn chút nào.
Và còn, Địch Thiếu Hằng đâu rồi?
Với ý nghĩ đó, Tô Lê loạng choạng bước về phía cửa, định mở ra để xem đây là chỗ nào. Nhưng trái với mong đợi, cánh cửa bị khóa chặt, cô không thể nào mở được.
Lúc này, Tô Lê mới thực sự cảm thấy lo lắng, cô luống cuống tìm điện thoại nhưng chẳng thấy đâu.
Cô tiến lại gần cửa sổ lớn và nhìn ra ngoài, phát hiện đây không phải tầng cao. Ánh đèn đường chiếu xuống một khoảng sân với những thảm thực vật xanh mướt, tạo nên bầu không khí yên tĩnh như thể nơi này cách xa trung tâm thành phố.
Có vẻ như đây là một căn biệt thự.
Đầu óc Tô Lê vừa tỉnh dậy, vẫn còn lơ mơ, cô khó có thể hiểu nổi tình huống này là sao. Không phải cô ra ngoài cùng Địch Thiếu Hằng để lấy hành lý sao? Sao lại tỉnh dậy trong biệt thự thế này?
Đúng lúc này, ổ khóa cửa kêu lên một tiếng.