Quyển 1 - Chương 8: Ngày tận thế ở Kyoto 7

Sắc đêm đen kịt, người trong nhà ăn đều đã ngủ, Khương Tụng cũng nằm ở một góc, cô thanh tỉnh ngay tích khắc khi nghe được một trận âm thanh nhỏ và nhẹ, nhưng cô không lập tức mở mắt ra mà nghiêm túc lắng nghe động tĩnh đó, có vẻ như có người đang lật cái gì đó.

Khương Tụng nheo mắt, sau một lúc thích ứng với màn đêm thì mới nhìn thấy rõ ràng, quả nhiên có một bóng người đang ngồi xổm ở trước đỉnh đầu của Lâm Thanh Thanh. Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, Khương Tụng đã nhìn thấy rõ ràng đó là thứ gì, nó thế mà lại là một con dao!

Theo bản năng, Khương Tụng lập tức giơ chiếc chảo trong tay lên đập về phía bóng đen, “loảng xoảng” một tiếng vang lên cùng với một loạt tiếng kêu thảm thiết, Khương Tụng lập tức túm lấy Lâm Thanh Thanh rồi bò dậy.

Động tĩnh này khiến mọi người giật mình thức giấc, đèn ngủ được bật lên, tất cả mọi người đều tò mò nhìn sang.

Lâm Thanh Thanh vẻ mặt ngờ nghệch, cảm thấy trên cổ có thứ gì đó lạnh lẽo, sau khi sờ vào mới phát hiện có một vết thương nhỏ. Khương Tụng nhìn một chút thì phát hiện cũng không phải vấn đề gì lớn.

Người lén lút tấn công Lâm Thanh Thanh là một nam sinh, cậu ta trái lại trông rất là thanh tú và gầy gò nhưng vì hành vi vừa rồi nên hiện tại trên khuôn mặt của cậu ta nhiều thêm một phần nham hiểm và xảo quyệt.

Chảo của Khương Tụng vẫn giơ ở trước mặt để phòng vệ, khuôn mặt đầy sự cảnh giác nhìn tất cả mọi người ở hiện trường.

“Đây là sao vậy? Bạn học Khương, tại sao em có thể đánh bạn học của mình cơ chứ?” học tỷ phụ trách ở đây đứng dậy nói.

Khương Tụng cười lạnh: “Vết thương trên cổ Lâm Thanh Thanh và con dao trên tay anh ta chị một chút cũng không nhìn thấy sao?”

Học tỷ bước về phía trước nhưng không có nhìn nam sinh kia, tựa hồ như không nghe thấy lời nói của cô, chỉ nói từng câu từng chữ: “Em hà tất phải đánh bạn ấy làm gì? Cùng là bạn học thì nên đối xử hòa thuận với nhau."

Ngay sau đó, tất cả học sinh đều đứng ra phía đằng sau của cô ta, cùng nhìn chằm chằm vào ba lô của bọn cô với ánh mắt u ám.

Tim Khương Tụng đập thình thịch, biết mình lần này lại vào phải hang sói rồi. Xét theo tư thế hiện tại của bọn họ và vụ đánh lén Lâm Thanh Thanh vừa rồi thì cho dù cô có chủ động giao ra toàn bộ vật tư cũng sẽ khó mà thoát khỏi số phận bị gϊếŧ.

Lòng Khương Tụng chùng xuống, cô lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Vào ban đêm số lượng xác sống ra ngoài hành động ít hơn một chút, nếu cô đi ra bên ngoài ngay bây giờ thì còn có thể đánh cược một chút, nhưng nếu ở trong này đối mặt với nhiều người có ý đồ xấu như vậy thì cô chắc chắn sẽ chết hoặc sẽ phải dùng thẻ bài lực hấp dẫn với nữ sinh kia, nhưng cô không muốn lãng phí nó ở đây.

Ngay lúc Khương Tụng đang định tìm cách trì hoãn thời gian để trốn chạy ra bên ngoài thì Thẩm Thính Tứ mới chậm rì rì đứng dậy, hắn vừa nãy thế mà vẫn luôn ngủ.

Hắn liếc nhìn hiện trường căng thẳng, rồi lại nhìn Khương Tụng đang hung hăng giơ cái chảo lên một cách buồn cười, trên mặt không có biểu cảm gì rõ ràng, nhưng Khương Tụng vô cớ cảm thấy hắn có chút bực bội.

Mặc dù Thẩm Thính Tứ đã cứu Khương Tụng rời khỏi tòa nhà ký túc xá nhưng hắn cũng là người đưa cô đến đây, thêm nữa là học tỷ kia dường như có mối quan hệ khá tốt với hắn, Khương Tụng cũng không dám khẳng định Thẩm Thính Tứ là đứng về phía bên nào.

Thẩm Thính Tứ đứng giữa hai bên, lại đứng ở đó rất lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi từ từ bước về phía Khương Tụng. Hắn quay lưng về phía cô, đối mặt với tất cả học sinh.

Khương Tụng nghe thấy hắn nói: “Các bạn bắt nạt cháu gái nhỏ của tớ như vậy là không được đâu.”

Bởi vì giọng điệu thật sự là không quá nghiêm túc, thậm chí còn có một chút ý tứ chơi đùa, Khương Tụng không khỏi giật giật khóe miệng.

"Thẩm đại ca." Vẻ mặt học tỷ ở phía đối diện âm trầm: “Bọn em chỉ là muốn bọn họ chia sẻ một chút vật tư thôi, cũng không có gì sai cả, đúng không?"

Thẩm Thính Tứ rất cao, gần như che kín toàn bộ thân hình của Khương Tụng, ngữ khí hắn nhàn nhạt: “Đúng là không có gì sai, nhưng bây giờ là ban đêm, ban đêm thì cần phải đi ngủ, nếu làm cho mọi người đều mất ngủ thì có hơi quá đáng rồi."

Thẩm Thính Tứ tiến lên trước một bước, một chân đạp vào cổ tay nam sinh, con dao trong tay của nam sinh đó rơi xuống đất, đau đớn gào thét, Thẩm Thính Tứ ngược lại lại để ngón trỏ vào giữa môi mình: “Suỵt, im lặng chút.”

Khoảnh khắc tiếp theo, nam sinh thực sự đã nhịn được nhưng khuôn mặt cậu lại tái đi vì nhịn. Trên trán và cổ gân xanh nổi lên, cố gắng nhẫn nhịn để không phát ra một âm thanh nào cả.

Từ bên cạnh nhìn sang, khuôn mặt của Thẩm Thính Tứ tuấn mỹ đến nỗi trông không giống người thật, nhưng biểu tình lại thờ ơ đến đáng sợ. Lúc này hắn đang dùng lực nghiền nát cổ tay của nam sinh cho đến khi bàn tay đó của cậu ta hoàn toàn bị phế bỏ.

Tất cả học sinh trong nhà ăn đều không dám lên tiếng, học tỷ cũng chỉ lặng lẽ nhìn không nói lời nào cho đến khi Thẩm Thính Tứ bỏ chân ra thì cô ta mới lập tức đem nam sinh đang hôn mê kia kéo đi.

Lúc Thẩm Thính Tứ quay người lại thì nhìn Khương Tụng một cái, nói: "Đi ngủ sớm đi, cháu gái nhỏ.”

Hàn ý ở trong mắt hắn đã biến mất, dường như sự tàn nhẫn và thờ ơ vừa rồi chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Vẻ mặt Khương Tụng phức tạp, tại sao những người ở đây lại sợ Thẩm Thính Tứ tới như vậy? Một chút cũng không dám phản kháng, nhưng nhớ lại cảnh tượng chiều nay Thẩm Thính Tứ dùng một chân đạp vỡ cửa kính của nhà ký túc xá thì Khương Tụng cảm thấy đây là lời giải thích hợp lý.

Với giá trị võ lực mạnh đến như vậy, hắn quả thực có thể dùng sức mạnh quyết định địa vị của mình.

Đáng để ăn mừng là Thẩm Thính Tứ đứng về phía cô.

Nhà ăn nhỏ lại yên tĩnh trở lại, Khương Tụng và Lâm Thanh Thanh ngồi cạnh nhau, cạnh Thẩm Thính Tứ không quá xa cũng không quá gần, giữ một khoảng cách an toàn như vậy có thể đảm bảo rằng nếu có động tĩnh gì xảy ra thì có thể đánh thức hắn dậy.

Sau khi trải qua chuyện này Khương Tụng căn bản không ngủ được, ngủ cũng chập chờn, chưa qua bao lâu thì lại có một bóng người đi về phía bọn cô, nhưng Khương Tụng nhìn rõ ràng đó là Thẩm Giai.

Cô ta ngồi tới bên cạnh cô thì thầm nói: “Khương Tụng, tớ có thể ngồi cùng các cậu được không?”

Khương Tụng nhàn nhạt liếc nhìn cô ta: "Không thể.”

Thẩm Giai còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi nghe thấy âm thanh Thẩm Thính Tứ xoay người thì cô ta lập tức lùi lại phía sau vài bước, cuối cùng ngồi xuống chỗ mà cách bọn cô không xa.

Đêm đó Khương Tụng không ngủ tiếp được nữa bởi vì trong thâm tâm cảm thấy rất bất an. Ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy và là ngày thứ bảy sau khi tiến vào trò chơi, mạng đã bị cắt.

Không cần biết các học sinh khác ở trong trường có tin sự việc đó hay không thì hiện tại càng không thể biết thêm được gì nữa rồi, đồng thời bọn họ cũng đã hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.

Có lẽ là do đêm qua bọn họ đã phá vỡ mối quan hệ vốn có nên hôm nay sau khi thức dậy, các thành viên ban đầu trong nhà ăn nhỏ với Khương Tụng đã thành lập các phe độc

lập của riêng mình, cũng không còn có sự nhiệt tình giả tạo như đêm qua mà sự bất mãn và tham lam hiện rõ trên khuôn mặt của mỗi người.

Ngoại trừ Thẩm Thính Tứ - một người đàn ông có thể tự do đi lại giữa hai phe.

Buổi trưa ngày hôm đó, xác sống bên ngoài bắt đầu xao động, tiếng radio từ xa truyền đến, là từ phía sân vận động. Khương Tụng nằm ở cạnh cửa lắng nghe tiếng gầm rú và tiếng bước chân dồn dập của lũ xác sống, tất cả bọn chúng đều chạy về hướng đó.

Đây là một cơ hội.

“Động tĩnh gì vậy? Ai đang phát radio?" Lâm Thanh Thanh cũng tò mò đi tới nhìn xem.

Mặt khác, những người khác dường như không quan tâm đến điều này, vẫn ở nguyên vị trí của mình tiếp tục làm những gì mà họ đang làm trước đó.

"Thanh Thanh, xác sống đều bị thu hút đến sân vận động bên kia rồi, một lúc nữa tớ sẽ rời đi." Khương Tụng thì thầm vào tai cô.

Lâm Thanh Thanh gật đầu: "Được, khi nào vậy? Tớ sẽ sẵn sàng bất cứ lúc nào."

Khương Tụng liếc nhìn cô: “Cậu muốn đi cùng với tớ à?"

Lâm Thanh Thanh nhất thời lộ ra vẻ mặt tổn thương, cả người dường như vỡ nát rồi: “Cậu không có ý định đem theo tớ?”

Khương Tụng mím môi: “Làm gì có chuyện đó, tất nhiên phải đem theo chứ.”

Lâm Thanh Thanh vẫn có chút không tin, trong mắt thậm chí còn có chút nước mắt, đôi mắt to ngập nước, đau lòng nghẹn ngào: "Bảo bối, đừng bỏ rơi tớ.”

Khương Tụng: “…Được.”