Quyển 1 - Chương 6: Ngày tận thế ở Kyoto 5

“Cốc, cốc, cốc”

Không ai ngờ tới rằng viện trưởng sẽ đến nhanh như vậy.

Ba người đồng loạt nhìn ra cửa, rõ ràng là thời điểm nóng nhất của buổi chiều nhưng Khương Tụng lại cảm thấy ớn lạnh.

“Học sinh Thẩm Giai có ở đây không? Thầy là viện trưởng Trương của mọi người, thầy tới cứu mọi người rồi đây. Mau mở cửa ra, thầy đưa mọi người rời khỏi nơi này."

Giọng nói hiền từ mà ấm áp.

Thẩm Giai vẻ mặt vui mừng: “Các cậu nghe rõ chưa, là giọng nói của người bình thường, viện trưởng Trương thật sự là tới cứu chúng ta.”

Vừa nói cô vừa định chuyển tủ ra mở cửa thì bị Khương Tụng chặn lại, nắm lấy cổ tay cô, nghiêm túc mà trịnh trọng nói: “Bên ngoài hành lang chỉ toàn là xác sống, vừa nãy cậu có nghe thấy tiếng đánh nhau hay không?”

Thẩm Giai sửng sốt, hình như không có nghe thấy tiếng đánh nhau thật.

Khương Tụng bất đắc dĩ nói: “Vậy nên cậu cho rằng tại sao viện trưởng có thể đứng ngoài cửa mà không bị xác sống tấn công vậy?”

Lâm Thanh Thanh kinh hãi kêu lên: "F*ck!"

Thanh âm ngoài cửa vẫn cứ tiếp tục vang lên, giọng nói của viện trưởng vẫn còn vang vọng, Thẩm Giai theo bản năng lùi lại hai bước.

Trong lúc này Khương Tụng cho bọn họ xem đoạn video lúc nãy, mặc dù không biết là ai gửi đến nhưng những gì trong video đều là sự thật.

Lâm Thanh Thanh và Thẩm Giai sắc mặt đều tái nhợt, còn Khương Tụng cũng không khá hơn là bao.

Bất kể người bên ngoài có phải là viện trưởng hay không, điều bọn họ có thể khẳng định là người đang ở ngoài cửa chắc chắn không phải là con người.

Lúc này, rất nhiều tin nhắn được gửi tới điện thoại của Thẩm Giai.

[Học trò Thẩm, thầy đến rồi. Mau mở cửa.]

[Mở cửa nhanh lên, thầy ở bên ngoài rồi.]

[Thầy không có nhiều kiên nhẫn lắm đâu, vẫn còn rất nhiều bạn học đang chờ thầy tới cứu.]

[Các em đang sợ cái gì vậy?]

[Mau trả lời.]

[Học trò Thẩm, thầy thực sự tức giận rồi.]

……….

Như biết là bọn cô đã phát hiện ra sự thật, tin nhắn cũng không còn gửi đến nữa, thay vào đó là một giọng nói quỷ dị từ ngoài cửa truyền vào: “Thầy biết các em đang ở bên trong.”

Không có cảnh tượng phá cửa xông như bọn cô tưởng tượng, bọn cô chặn cửa lại giống như những lần trước mà không gây ra một chút tiếng động nào, nhưng trái lại chẳng thấy ai phá cửa xông vào.

Ngoài cửa im lặng như thể chưa từng có ai đến vậy.

Trực giác của Khương Tụng mách bảo có gì đó không đúng lắm , sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy?

Giây tiếp theo, dường như nghĩ đến điều gì đó, phòng ký túc xá bên cạnh mấy ngày nay luôn không có động tĩnh gì cả, thậm chí còn nghe thấy mấy lần tiếng hú của xác sống, chứng tỏ phòng ký túc xá bên cạnh không có ai và cửa vẫn luôn mở...

Khương Tụng lao ra ban công, nhanh chóng khóa cửa ban công trước khi bóng đen đó đáp xuống.

Lúc này, cách một tấm cửa sổ, Khương Tụng nhìn rõ ràng bộ dáng của người kia, rõ ràng là một khuôn mặt của con người nhưng lại có đôi mắt có con ngươi đen to dị thường, làn da nhợt nhạt và khô khốc kèm theo nụ cười nham hiểm.

"Bạn học, bạn bỏ mặc viện trưởng ở ngoài cửa khiến thầy là rất đau lòng."

Dùng khuôn mặt như vậy nói ra những lời như thế trông còn kinh tởm hơn cả xác sống.

"Trương...viện trưởng Trương..." Thẩm Giai liên tục lùi lại, có chút khó tin nhìn người ngoài cửa sổ.

Lâm Thanh Thanh cũng lập tức cầm vũ khí ngay cạnh tay lên.

Hắn bước đến cửa ban công, chậm rãi vặn tay nắm cửa nhưng không mở ra được. Hắn muốn nhìn Khương Tụng, nhưng khi ngẩng đầu lên lại phát hiện Khương Tụng đã sớm không còn ở chỗ ban nãy nữa. Cô lúc này đang nỗ lực đẩy cửa tủ, chuẩn bị rời đi.

Rõ ràng, người tự xưng là viện trưởng Trương này không hề thân thiện.

Khương Tụng cũng không muốn diễn cảnh đứng ngồi không yên ở một chỗ mà tranh cãi với kẻ phản diện, chạy trốn mới là điều quan trọng nhất.

Khoảnh khắc cửa được mở ra cũng là lúc viện trưởng Trương đập vỡ kính cửa, từ ban công bước vào phòng.

Trước sự ngạc nhiên của Khương Tụng, ngoài cửa không có nhiều xác sống như cô tưởng tượng, chỉ có một hoặc hai con. Cô cầm chiếc chảo lên đập mạnh vào một con xác sống đang lao tới phía cô.

Sau một tiếng“Loảng xoảng”, con xác sống đó đã không thể cử động được nữa, Lâm Thanh Thanh giơ ngón tay cái lên với cô.

Khương Tụng chạy xuống tầng, nhưng trong khi cô đang chạy thì bất ngờ bị Thẩm Giai đẩy một cái, may mắn thay Lâm Thanh Thanh đã kịp đỡ cô mới không bị ngã.

Lần nữa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thẩm Giai đã một mình bỏ chạy rất xa rồi, ánh mắt Khương Tụng lạnh lùng, nhưng cô cũng không có ngừng lại bước chân, viện trưởng Trương đã đuổi tận ra bên ngoài rồi.

Sắc mặt hắn âm trầm, khuôn mặt càng quái dị và đáng sợ hơn trước. Hắn bước đi rất nhanh: “Học sinh không nghe lời!"

Sắc mặt của Khương Tụng tái nhợt, cùng Lâm Thanh Thanh nhanh chóng chạy xuống tầng. Động tĩnh khi chạy trốn cùng với giọng nói của viện trưởng Trương đã thu hút rất nhiều xác sống, Khương Tụng nghe thấy vô số tiếng gầm rú vang vọng bên tai.

May mắn là bọn cô cũng được tính là chạy rất nhanh nên không bị lũ xác sống kia đuổi kịp, Khương Tụng lập tức đóng cánh cửa an ninh để lên tầng hai vào, nhưng có điều không may là cánh cửa lớn của ký túc xá đã bị khóa.

Lúc này, xác sống ở tầng một cũng phát hiện ra bọn cô, tất cả đều chạy về phía đại sảnh, người xuống dưới trước là Thẩm Giai đang liều mạng đập cửa, nhưng trước cánh cửa to và dày như vậy thì sức lực của cô lại nhỏ bé đến đáng thương.

Thẩm Giai nhìn cánh cửa sừng sững bất động và lũ xác sống đang đến gần, sợ hãi khóc lên thành tiếng, cô cố gắng trốn sau lưng Khương Tụng.

Khương Tụng đương nhiên không thể chiều theo ý cô ta, nắm lấy cổ áo cô ta, nói với giọng điệu nhanh và rõ ràng: "Nếu không muốn chết thì hãy cầm vũ khí của mình lên gϊếŧ xác sống cùng với tôi.”

Khương Tụng nói xong liền quay đầu về phía Lâm Thanh Thanh hét lớn: “Thanh Thanh, cậu đi đến phòng dì quản lý ký túc xá tìm chìa khóa."

Không có ai từ chối sự phân công công việc đơn giản và nhanh chóng này. Đây là giải pháp duy nhất lúc này của bọn cô.

Khuôn mặt gớm ghiếc và thân hình vặn vẹo kèm theo mùi hôi thối của xác sống vồ tới, Khương Tụng lấy lại bình tĩnh, tay cầm chảo siết chặt, tạo tư ra tư thế chơi bóng chày tiêu chuẩn rồi lao về phía con xác sống đầu tiên, giơ chảo lên và đập xuống.

“Bang!”

Đầu của con xác sống xoay 180 độ, cơ thể nó mềm oặt ngã xuống. Mọi chuyện dễ xử lý hơn Khương Tụng tưởng tượng. Chiếc chảo này dễ sử dụng đến mức đáng kinh ngạc, gϊếŧ xác sống dường như cũng không khó đến thế.

Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, cô gϊếŧ xác sống càng ngày càng thuận tay. Dưới sự dẫn dắt của Khương Tụng, Thẩm Giai mặc dù sợ hãi nhưng để sống sót cô đành gắng gượng xông lên, miễn cưỡng gϊếŧ được hai con xác sống .

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cách đó không xa truyền đến tiếng đẩy cửa đi xuống, viện trưởng Trương đã xuống đến nơi nhưng bị cánh cửa an ninh mà Khương Tụng khoá lại lúc nãy chặn ở bên ngoài.

Khương Tụng vừa phải đối phó với xác sống vừa phải quan sát động tĩnh của viện trưởng Trương, cô vẫn đang tìm kiếm khắp nơi, nhưng dường như không có chút manh mối nào.

Khương Tụng dần dần kiệt sức. một con xác sống chỉ có nửa khuôn mặt lao về phía cô, nửa mặt còn lại vẫn còn treo ở trên cằm, máu thịt lẫn lộn, còn có vài con giòi như ẩn như hiện bò trên đó.

Cảnh tượng này gây đả kích rất lớn đối với Khương Tụng, cô suýt nữa thì nôn ra bữa ăn qua đêm của mình. Cô dùng hết sức lực ném chiếc chảo vào nó. Khi đầu của con xác sống bị đập sang một bên thì cũng là lúc máu thịt và giòi bọ cùng nhau rơi ra ngoài, vừa hay rơi trúng mặt của viện trưởng Trương khi vừa bước đến.

Khuôn mặt vốn dĩ xấu xí và quái dị càng trở nên ghê tởm, thậm chí còn ghê tởm hơn cả thây ma vừa rồi. Khuôn mặt lúc này của viện trưởng Trương cũng u ám đến đáng sợ, hắn từng bước đi về phía cô, động tác chậm rãi và máy móc.

Nhưng lúc này điều Khương Tụng để ý đến là lúc viện trưởng Trương vừa bước ra thì những con xác sống bình thường dường như đều rất sợ hắn. Chúng đều trốn cách xa hắn ta nửa mét, cũng không đến gần nhóm người Khương Tụng nữa.

Lúc này Lâm Thanh Thanh cũng từ phòng quản lý ký túc xá đi ra, sắc mặt tái nhợt: “Không tìm thấy chìa khoá.”

Khương Tụng cau mày, suy nghĩ xem có nên sử dụng thẻ bài lực thu hút hay không.

Sau khi nghe được lời Lâm Thanh Thanh nói , viện trưởng Trương chậm chạp từ trong quần áo lấy ra một chiếc chìa khóa, cười nhếch mép nói: “Là đang tìm cái này sao?”