Quyển 1 - Chương 4: Ngày tận thế ở Tokyo 3

Buổi tối ba người đều ăn rất ít vì không có khẩu vị, sau đó cùng nhau kiểm tra một lần ổ khóa cửa và cửa tủ để đảm bảo sự an toàn rồi mới nằm xuống giường.

Kết cấu của phòng ký túc xá là kiểu giường tầng, Khương Tụng vừa leo lên giường đã thấy Lâm Thanh thanh cũng leo lên theo mình.

Cô nghi ngờ hỏi: “Cậu.…”

Lâm Thanh Thanh ngắt lời: “Tớ muốn ngủ cùng cậu.”

Khương Tụng vốn quen ngủ một mình nên có chút phản kháng nói: “Hai người quá chật chội, sẽ ngủ không ngon.”

Lâm Thanh Thanh nằm bẹp ngay chỗ cầu thang đi lên, đôi mắt to ngấn nước rất đáng thương, ánh mắt mong chờ nói: “Nhưng tớ sợ, chúng mình trước đây không phải là hay ngủ cùng nhau sao? Bảo bối, cậu không còn yêu tớ nữa à?”

Thái dương Khương Tụng giật giật hai cái, cô thập phần bất đắc dĩ, để tránh phát hiện ra sự khác thường cô chỉ có thể đồng ý: "Được rồi.”

Lâm Thanh Thanh vui vẻ leo lên.

Người hôm nay chịu sự kinh hãi lớn nhất là Thẩm Giai liếc mắt nhìn hai người đang ôm nhau trong chăn một cái, kéo chặt chăn và ôm chặt lấy mình.

"Thẩm Giai, cậu nên đi ngủ sớm, đợi đến ngày mai sau khi chúng ta thức dậy sẽ xem tình hình như thế nào. Nhà trường nhất định sẽ không bỏ mặc chúng ta." Lâm Thanh Thanh cũng không quên an ủi Thẩm Giai trước khi đi ngủ.

"Ừm."

Có lẽ vì là ngày đầu tiên tiến vào trò chơi kỳ quái này nên Khương Tụng khó có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô vẫn đang suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trên xe buýt. Cô vẫn không hiểu tại sao mình lại vô danh vô cớ bị cuốn vào trò chơi này.

Nghĩ tới nghĩ lui Khương Tụng liền chìm vào giấc ngủ. Ở bên cạnh Lâm Thanh Thanh giống như một con bạch tuộc quấn quanh người cô cũng phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Sáng sớm của ngày thứ hai, Khương Tụng giật mình tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn đồng hồ, chợt nhìn thấy đã chín giờ sáng, sau ba giây hoảng sợ, cô mới nhận ra mình hôm nay dường như không cần phải đi làm.

Nỗi sợ đến muộn đột nhiên biến mất, từ nay trở đi, cô không còn phải chịu đựng cảm giác này nữa, Khương Tụng bỗng cảm thấy có chút được……giải thoát.

Dường như cũng không có gì là không tốt cả, dù trò chơi có khủng bố đến đâu có lẽ cũng không bằng việc bị sếp tức giận chỉ thẳng mũi mắng mỏ mà không dám từ chức.

Lâm Thanh Thanh dụi dụi mắt, bị động tĩnh của Khương Tụng đánh thức: “Cậu tỉnh rồi à?"

Khương Tụng liếc nhìn người bên cạnh: "Ừ."

Sau đó cô nhìn sang giường bên cạnh, không thấy Thẩm Giai đâu, Khương Tụng ngay lập tức cảnh giác, chộp lấy cái chảo ngay bên cạnh, đây là vũ khí duy nhất mà cô có trong tay. Cô cẩn thận ngó đầu xuống, sau đó nhìn thấy Thẩm Giai đang đứng ở ban công.

Thẩm Giai bước vào trong, chào hai người: “Hai người các cậu ngủ thật là ngon.”

Khương Tụng lúc này mới nhìn thấy rõ quầng thâm dưới mắt cô ấy, cô thở phào nhẹ nhõm: “Cậu dậy sớm thế.”

"Bây giờ bên ngoài đã thành như thế này rồi, làm gì còn tâm tình đi ngủ nữa.” Thẩm Giai thở dài.

Lâm Thanh Thanh kiểm tra điện thoại: "Hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ cứu viện tới. Với tình trang bây giờ thì tất cả mọi người đều đang gặp rắc rối.”

Thẩm Giai cũng biết sự thật này, nhưng cô vẫn không thể nào ngồi yên chờ đợi được.

Khương Tụng nhìn ra sự lo lắng của Thẩm Giai, nhưng cô cũng không có nhiều tâm trạng để an ủi cô.

####

Ngày thứ hai sau khi tiến vào trò chơi, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng gầm rú phát ra từ hành lang, đám người Khương Tụng luôn duy trì sự im lặng, không dám gây ra tiếng động quá lớn.

Buổi tối, nước từ ống nước chảy ra có màu hơi đen, còn có một số chất lỏng đặc quánh không rõ nguồn gốc, Khương Tụng tắt ống nước và ngừng sử dụng nó. Nước ngày hôm qua uống là nước trước đó đã dự trữ sẵn, số nước còn lại cũng đủ dùng một thời gian, cô cũng không quá lo lắng.

Ngược lại có một tin nhắn gửi đến điện thoại của cô khiến cô có chút bối rối. Lúc sáu giờ chiều, nhân vật người mẹ trong trò chơi của cô gửi tin nhắn cho cô, hỏi thăm tình hình an toàn hiện tại của cô, sau đó bảo cô kiên trì thêm vài ngày, nói rằng họ hàng nhà cô đang ở gần đây, bà đã nhờ vả hắn đến trường cứu cô và cùng cô quay trở về.

Khương Tụng hổ thẹn, bây giờ học viện khắp nơi đều là xác sống đến khả năng tự bảo vệ chính mình còn khó, người nào lại tốt bụng như vậy lại đi cứu một người họ hàng xa lạ cơ chứ.

Khương Tụng bất lực mà hỏi đối phương.

[Khương Tụng: Là ai vậy ạ? Người ta tại sao lại đến cứu con? Thật là quá nguy hiểm rồi.]

[Mẹ: Hắn là chú họ nhỏ của con, tên là Thẩm Thính Tứ. Tóm lại thì hắn là từ bộ đội ra, khi con còn nhỏ hắn thậm chí đã từng bế con đó. Mẹ đã nói với hắn số phòng ký túc xá của con rồi, con chỉ chờ hắn đưa con trở về, ngoan.]

Khương Tụng không ngờ rằng trải nghiệm trong trò chơi lại chân thực đến vậy. Cấp cho cô thân phận ảo thì không cần nói đến, nhưng đây ngay cả người nhà cũng chuẩn bị đầy đủ đến như vậy.

Khương Tụng cũng không để ý đến điều đó nữa, mục tiêu của cô là tìm được chỗ trú ẩn, cô không muốn thất bại, cô cũng không muốn biết hậu quả của việc thất bại sẽ như thế nào. Đối với họ hàng của thân phận này trong trò chơi thì thôi quên đi vậy?

Buổi tối, đang nghỉ ngơi như thường lệ thì vào khoảng hai giờ sáng Khương Tụng bị đánh thức bởi một âm thanh giòn rã có tiết tấu. Cô bỗng nhiên thanh tỉnh, ý thức được có người đang gõ cửa, lập tức đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Xác sống cũng biết gõ cửa rồi?!

Cô đánh thức Lâm Thanh Thanh dậy, cùng với đó chất lượng giấc ngủ của Thẩm Giai rất nông nên cũng bị đánh thức dậy, ba người đều có chút sợ hãi. Khương Tụng là người xuống giường trước, đi đến trước cửa, đứng cạnh tủ, giơ chảo lên và lắng nghe âm thanh ở bên ngoài.

Lâm Thanh Thanh và Thẩm Giai cũng cầm lấy vũ khí chuẩn bị sẵn sàng.

Trong phòng tối đen như mực chỉ có một vệt ánh trăng xuyên qua khe hở trên rèm, Khương Tụng không dám thở mạnh, cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở ngoài cửa.

“Hu hu hu……”Giọng nói yếu đuối mang chút cầu xin: “Có ai ở trong không? Mở cửa cho tớ đi, cầu xin các cậu… Tớ sợ quá… Đau quá...."

Khương Tụng ý thức được bên ngoài là có người đang cầu cứu.

Kèm theo đó là tiếng gõ cửa liên tục, từng tiếng từng tiếng một, giòn giã và có chút kỳ quái. Trong màn đêm tĩnh lặng âm thanh nghe càng thêm rõ ràng, Khương Tụng thực sự sợ hãi rằng âm thanh này sẽ thu hút những con xác sống khác lại đây.

Chẳng có ai biết người ngoài cửa kia có bị nhiễm bệnh hay không, hay vội vàng cho người đó vào trong thì sẽ gặp rủi ro gì. Bọn cô ăn ý thỏa thuận ngầm là bảo trì im lặng, giả vờ như không có ai ở trong.

Nhưng người bên ngoài tựa hồ càng ngày càng điên cuồng, bắt đầu đập mạnh vào cửa: "Tớ không có bị cắn, mở cửa cho tớ! Mở cửa! Cho tớ vào!"

Thanh âm điên cuồng và vặn vẹo khiến Khương Tụng giật mình, cùng lúc đó, cô nghe thấy thêm nhiều tiếng bước chân khác, Khương Tụng thấp giọng hô: "Mau tới đây, đè lấy tủ!"

Lâm Thanh Thanh và Thẩm Giai đồng thời lao tới, ba cơ thể gầy gò đè ép vào tủ cùng một lúc.

Tiếng gầm của lũ xác sống ngay lập tức tập trung ở ngoài cửa, một cú va chạm mạnh khiến cơ thể của Khương Tụng run lên, sau đó cô lập tức đè trở về.

Động tĩnh của cô gái ngoài cửa thực sự đã thu hút đám xác sống ở hành lang, tất cả đều chen chúc trước cửa ký túc xá của cô, bất cứ lúc nào cũng có thể xông vỡ cánh cửa mỏng manh này.

Tiếng hét của cô gái vừa sợ vừa ai oán, cô gái cầu xin lũ thây ma đừng cắn mình, nhưng Khương Tụng nghe được rõ ràng âm thanh cắn xé và nhai nuốt.

Sau lưng cô đổ một tầng mồ hôi lạnh, cánh cửa bị lũ xác sống đập vào rung lên rầm rầm, thậm chí còn bị đập ra một khe hở nhỏ, cô không giám thả lỏng một chút nào. Lâm Thanh Thanh và Thẩm Giai cũng nghiến răng kiên trì chống đỡ với chúng trong một thời gian dài. Không một ai dám thả lỏng, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cánh cửa lung lay sắp đổ cũng dần dần ổn định lại.

Khương Tịnh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn xuống, chỉ cách nhau một cánh cửa, cô gái bị xác sống cắn chết, máu từ khe cửa chảy vào trong, nhớp nháp và tanh tưởi.