Quyển 1 - Chương 3: Ngày tận thế ở Tokyo 2

Virus lây lan nhanh hơn Khương Tụng tưởng tượng. Chưa tới hai mươi phút, cô đã nghe thấy tiếng hét chói tai ở tầng dưới.

Kinh hãi có, run rẩy cũng có……

Lâm Thanh Thanh cúp điện thoại, cùng với Khương Tụng nhoài người ra khỏi ban công, tò mò nhìn xuống dưới, chỉ thấy một nhóm bạn đang hoảng loạn chạy trốn như thể có hồng thuỷ, mãnh thú nào đó ở phía sau.

“Chuyện gì vậy?” Lâm Thanh Thanh không khỏi cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng.

Khương Tụng chỉ cho cô ấy xem hướng mà cô đang nhìn: “Nhìn bên đó.”

Nhìn theo hướng cô chỉ thì chỉ nhìn thấy một người có mặt toàn máu, ngũ quan méo mó xấu xí đang dùng một tư thế kỳ quặc đuổi theo những người khác. Ai chạy chậm thì bị hắn bắt được, vồ ngã xuống đất, thân thể bị hắn xé rách thành từng mảng thịt lớn.

Mà tình huống kỳ quái như vậy không chỉ có một nơi xảy ra, Lâm Thanh Thanh nhìn đến chết lặng, giọng nói mang chút run rẩy: "Bảo bối…. chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là loại quái vật gì vậy?"

Kỳ thật Khương Tụng cũng sợ, nhưng cô giả vờ bình tĩnh, không thể tự mình hù dọa bản thân mình trước được: “Giống như xác sống trong phim vậy, chúng ta mau chặn cửa, không thể cho bọn chúng vào phòng.”

"Ừ!" Lâm Thanh Thanh liên tục gật đầu.

Nhưng khi hai người vừa bước tới cửa ý định di chuyển tủ qua để chặn thì nghe thấy một loạt tiếng đập cửa dữ dội khiến cả hai đều run rẩy.

“Thanh Thanh! Khương Tụng! Có ai trong phòng không? Mau mở cửa cho tớ.” Giọng nói ngoài cửa vang lên đầy sợ hãi, cửa cũng bị đập rất mạnh.

“Thẩm Giai?” Lâm Thanh Thanh nhận ra giọng nói của người đó.

Khương Tụng cũng nhớ cái tên này vì đã từng nhìn thấy ở trong nhóm phòng ký túc xá bọn cô.

Không đợi hai người ra mở cửa thì cánh cửa đã bị mở ra, đồng tử của Khương Tụng mở to, bỗng nhiên lập tức đóng sầm cửa lại trước khi thứ đó bước vào.

Vừa kịp lúc chặn được một xác sống với khuôn mặt đầy máu và thịt ở bên ngoài. Mùi máu tanh phả vào mặt khiến cô gần như nghẹt thở.

Thẩm Giai ngã vào trong phòng, ngồi trên mặt đất điên cuồng lùi lại phía sau. Lâm Thanh Thanh không có thời gian để ý đến cô ấy, vừa rồi cô cũng đã nhìn thấy cảnh tượng kinh hiểm lúc nãy, thiếu chút nữa là cái thứ xác sống khủng bố kia có thể vào phòng ký túc xá của bọn cô rồi.

May mắn thay, Khương Tụng có thị lực tốt và đôi tay nhanh nhẹn, mới có thể chặn con xác sống đó ngoài cửa. Sau khi húc vào cửa được một lúc, nó bị những âm thanh khác thu hút rồi rời đi.

Khương Tụng đứng chặn ở cửa cho đến khi không có động tĩnh gì nữa mới dám rời đi. Thẩm Giai là tự mình dùng chìa khoá mở cửa đi vào vì cô ấy cũng là một thành viên của phòng ký túc xá này. Khương Tụng tuy sợ hãi nhưng cô cũng không có lập trường gì để chỉ trích cô ấy. Dù sao nếu là cô ở bên ngoài cửa thì cô cũng tìm cách để vào phòng.

Khương Tụng để cho Lâm Thanh Thanh trông cửa, còn cô thì đi kiểm tra thân thể của Thẩm Giai: “Cậu có bị cắn không vậy?”

Thẩm Giai vẫn còn đang sốc, vẫn chưa kịp hồi thần lại trước câu hỏi của Khương Tụng, Thẩm Giai trả lời một cách máy móc: "Không... không có.”

Khương Tụng vẫn cứ kiểm tra tay chân của cô ấy, bao gồm cổ và các bộ phận dễ thấy khác. Sau khi xác nhận rằng cô ấy không sao mới cùng Lâm Thanh Thanh di chuyển tủ qua chặn cửa.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Thẩm Giai, cậu không phải là đi hẹn hò sao? Bên ngoài là tình huống gì vậy? Tại sao tớ lại nhìn thấy có người đang cắn người khác?” Lâm Thanh Thanh đỡ Thẩm Giai đứng dậy.

Thẩm Giai bình tĩnh và bắt đầu nhớ lại: “Tớ cũng không biết rõ, tớ và A Giang vốn dĩ định ra ngoài chơi, nhưng sau đó anh ấy nói muốn quay về ký túc xá lấy đồ, cho nên tớ liền ở dưới lầu đợi anh ấy. Kết quả là không đợi được anh ấy quay lại mà nhìn thấy một nhóm người đang chạy trốn từ toà giảng đường lại chỗ tớ , tớ thấy rất nhiều người trên người có máu, còn nhìn thấy một số bạn học đang ăn thịt người. Tớ quá sợ hãi nên liền cùng bọn họ bỏ chạy quay về phòng.“

Khương Tụng trầm tư suy nghĩ: "Là từ giảng đường bên kia chạy lại sao?"

Thẩm Giai gật đầu.

“Tình huống như thế này thì nên báo cảnh sát nhỉ?” Lâm Thanh Thanh phản ứng ngay tức thì.

Khương Tụng lắc đầu: “Đường dây bận.”

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? là vì có quá nhiều cuộc gọi ư?”

Khương Tụng mở điện thoại ra, nhìn thấy trong nhóm lớn của trường tin nhắn nhiều hơn lúc trước rất nhiều. “Các cậu mau vào nhóm trường xem.”

Hai người làm theo lời cô nói, mở nhóm chat ra.

Vô số video đẫm máu và bạo lực đang điên cuồng lan truyền trong nhóm, nhiều cảnh hiện trường có thể nói là gϊếŧ người tàn bạo đã được quay lại. Những học sinh đang sợ hãi và những con quái vật đang điên cuồng cắn xé nhân loại không còn mờ ảo không rõ nữa mà thay vào đó là sắc nét đến nỗi khiến con người ta buồn nôn.

Bụng Lâm Thanh Thanh truyền đến một trận cồn cào, thật may mắn vì khi nãy cô chưa ăn gì, lại nghĩ đến nếu vừa nãy không phải là Khương Tụng ngăn cản cô ra ngoài thì có lẽ khi cô xuống lầu lấy đồ ăn sẽ bị những xác sống này cắn phải.

“Bảo bối!” Lâm Thanh Thanh hét lên, lao về phía Khương Tụng.

Khương Tụng cứng người, sự mềm mại trong vòng tay khiến cô có chút không biết phải làm sao: “Cậu đang làm gì vậy?"

"Cảm ơn bảo bối đã cứu mạng, cứu cái mạng nhỏ này của tớ. Nếu vừa rồi tớ xuống dưới lấy đồ ăn, có lẽ tớ đã không thể quay lại được nữa.”Lâm Thanh Thanh úp mặt vào cổ Khương Tụng dụi dụi, giống như một con mèo bám người.

Khương Tụng có chút không quen nhưng cũng không đẩy cô ra: "Không sao đâu, trước hết chúng ta cần phải bàn xem nên làm gì tiếp theo nhỉ.”

“Đúng, đúng, đúng, để xem nên làm gì tiếp theo.” Lâm Thanh Thanh từ trong lòng cô đứng dậy.

“Trong tình huống hiện tại chúng ta chắc chắn không thể rời khỏi ký túc xá. Bên ngoài quá nguy hiểm, cho nên đây là căn cứ chiến lược của chúng ta." Khương Tụng nói: "Trước tiên chúng ta hãy tìm những vật dụng có thể sử dụng được trong ký túc xá như thức ăn, nước uống, dụng cụ các loại."

Sự bình tĩnh của Khương Tụng khiến Thẩm Giai bắt đầu có thể bình tĩnh suy nghĩ: “Có, tớ có đồ ăn."

Thẩm Giai lập tức đi đến tủ đồ của mình, lục ra một đống đồ ăn vặt: “Tớ thích dự trữ đồ ăn vặt, những thứ này đều được mua trong lễ mua sắm lần trước.”

Khương Tụng hài lòng gật đầu, Lâm Thanh Thanh cũng chỉ chỉ vào bàn của mình: "Bảo bối, tớ không có đồ ăn vặt, chỉ có đống hoa quả này.”

Khương Tụng nhìn theo hướng cô chỉ, trên bàn có rất nhiều trái cây tươi: “Không có gì có thể tốt hơn được nữa. Tớ đã mua rất nhiều đồ ăn, tất cả chúng ta gộp lại có lẽ sẽ đủ dùng trong một đoạn thời gian rồi.”

Ba người gộp hết đồ ăn lại và đếm một lượt, tóm lại cũng khá là dồi dào, Khương Tụng tạm thời không còn lo lắng về nguồn lương thực trong tháng này nữa.

Trong học viện tràn ngập tiếng la hét nối tiếp nhau không ngừng nghỉ. Khi Khương Tụng đứng trên ban công quan sát, cô nhìn thấy rõ một nam sinh ở ký túc xá nam ở tầng đối diện đang bị hàng con chục xác sống phá cửa xông vào, chen được vào trong hơn mười mấy con, nam sinh hoảng loạn, sợ hãi liền chọn cách nhảy lầu. Những con xác sống ngã xuống cùng cậu một chút thương tích cũng không có, trái lại nam sinh đó lại bị ngã gãy chân, cậu đau đớn kêu gào, bất lực nhìn vô số xác sống vồ lấy cắn xé máu thịt của mình nhưng cậu lại bất lực không thể làm gì được.

Khương Tụng không khỏi cau mày khi nhìn thấy cảnh này. Có vô số cảnh tượng tương tự nam sinh này xảy ra ở tòa nhà ký túc xá nam đối diện, xác sống điên cuồng, học sinh chạy trốn khắp nơi và những tiếng thét chói tai vang lên bên tai. Khương Tụng không khó có thể tưởng tượng được rằng nếu mình ở trong tòa nhà này chắc chắn sẽ gặp tình trạng tương tự.

Lâm Thanh Thanh đi tới và kéo Khương Tụng vào trong: "Đừng nhìn nữa, cũng đừng hoảng sợ."

Cô ấy kéo rèm lại Khương Tụng cũng không có ngăn cản.

"Tớ đã gọi điện cho bố mẹ tớ nhưng không ai nghe máy. Tớ rất lo lắng cho họ.”Lâm Thanh Thanh thở dài.

Khương Tụng nói vài lời an ủi tượng trưng, sau đó bắt đầu trong ký túc xá tìm kiếm một vũ khí thuận tiện.

Vài giờ sau, học viện dần dần yên tĩnh trở lại, tiếng hét gần như đã biến mất. Mà lúc này, ba cô gái ở phòng ký túc xá 302 vẫn đang không ngừng gửi tin nhắn cầu cứu ra thế giới bên ngoài nhưng không có kết quả gì cả. Virus dường như đã lan ra khắp thế giới, căn bản không ai có thể để ý đến bọn cô.

Thời gian dần trôi trở về đêm, dưới ánh trăng lạnh lẽo và ánh đèn đường, vô số bóng người lang thang không mục đích bị kéo dài vô tận, màu máu và đêm đen hòa quyện vào nhau.