Quyển 1 - Chương 2: Ngày tận thế ở Kyoto 1

Khương Tụng bước xuống xe với tâm trạng hồi hộp, cánh cửa sau lưng đóng lại, khảnh khắc cô quay đầu nhìn lại mọi thứ đều thay đổi. Thế giới lại có sắc màu, trên bãi cỏ xanh rờn, không ít thanh thiếu niên lực lưỡng đang chơi bóng đá. Mà quả bóng đang chịu một lực rất lớn đó, lúc này đang bay theo đường parabol mang theo đất cát và mùi hôi chân hướng về phía Khương Tụng.

“Mau tránh ra!" Một bạn nam ở xa lớn tiếng hét lên.

Khi khoảng cách chỉ còn hai mươi cm, Khương Tụng đột nhiên giơ tay, bắt lấy bóng một cách vững vàng.

Cánh tay cô hơi tê dại, ngay lúc này, âm thanh máy móc lại vang lên, cảnh tượng xung quanh cũng theo đó mà dừng lại.

[Tên trò chơi: Ngày tận thế ở Kyoto]

[Thân phận trò chơi: Học sinh năm cuối trường Kyoto]

[Giới thiệu trò chơi: Năm 2042, một căn bệnh truyền nhiễm ác tính bùng phát ở Kyoto, cả thế giới rơi vào cuộc khủng hoảng chưa từng có. Là học sinh của Học viện Kyoto, bạn cần phải tránh xa những người bạn cùng lớp đã bị nhiễm bệnh.]

[Thời gian trò chơi: 30 ngày]

[Nhiệm vụ của trò chơi: Đến nơi trú ẩn ở Kyoto trước khi trò chơi kết thúc]

Cùng với lời giới thiệu trò chơi kết thúc, khung cảnh cũng bắt đầu thay đổi, Khương Tụng đứng thẳng người, nhìn bạn học nam đang chạy từ xa tới , cô nhớ lại những nội dung mà trò chơi vừa nói, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một loại sinh vật - xác sống.

Khương Tụng nuốt nước bọt, nhấc chân bỏ chạy. Nam sinh chạy đến xin lỗi bối rối sờ đầu: “Kỳ quái, tại sao cố ấy lại phải chạy? chờ chút, này, bóng của bọn tớ!”

Khương Tụng chạy được nửa đường thì đặt bóng ở mép sân vận động, cô không có quay trở lại để trả bóng. Cô đối với thế giới được gọi là trò chơi này một chút cũng không quen thuộc, cũng không biết chạy theo hướng nào là an toàn, nhưng theo yêu cầu, cô bắt buộc phải tìm ra nơi trú ẩn của thế giới này trong vòng 30 ngày.

Đúng lúc này, trong túi vang lên âm thanh rung động, cũng không biết điện thoại di động từ đâu mà có, chắc là do thân phận người chơi trong trò chơi. Sau khi mở ra thì cô phát hiện ghi chú "bạn cùng phòng Lâm Thanh Thanh." gửi tin nhắn đến.

Bạn cùng phòng Lâm Thanh Thanh: “Bảo bối, tớ vừa mới ngủ dậy, đói bụng quá đi, khi cậu trở về phòng thì hộ tớ mua đồ ăn về nha, giống mọi hôm nhé.”

Khương Tụng nhìn thời gian trên điện thoại, giờ đã là 10 rưỡi sáng, cô nghĩ bạn cùng phòng này của mình cũng là một con sâu ngủ, nhưng điều này cũng nhắc nhở cô rằng trong trò chơi virus sinh tồn này, cô bắt buộc phải có đầy đủ sự hỗ trợ về vật chất.

Khương Tụng không biết khi nào thì virus sẽ bùng phát cho nên bắt buộc phải nắm bắt thời gian, nghĩ vậy cô lập tức chạy đến siêu thị gần nhất.

Nghĩ xong, cô xách hai chiếc giỏ và bắt đầu mua sắm. Từ bỏ chiếc bánh mì to cồng kềnh lại khó no bụng cô lấy 4 dây mì ăn liền loại một dây năm gói, 20 túi bánh quy nén vị táo đỏ, 10 thanh sô cô la và 3 gói xúc xích loại 10 cái một gói, 5 gói rong biển sợi và 5 gói măng khô.

Ngoài ra, cô còn lấy 5 lon nước tăng lực bò húc và 1 kiện nước khoáng loại 12 chai một kiện. Đây là số lượng nhiều nhất mà cô có thể mua trong cùng một lúc.

Khi thanh toán, tổng số tiền phải trả là 334,5 tệ, Khương Tụng mở WeChat để quét mã thanh toán nhưng thanh toán không thành công.

Sắc mặt Khương Tụng tái nhợt, mở số dư ra xem, thế mà chỉ còn 20 tệ, Khương Tụng tức đến bật cười.

Cô lặng lẽ giơ ngón giữa với trò chơi ở trong lòng, ngay lập tức cô bình tĩnh mở Thảo bái ra để thanh toán và đã thanh toán thành công.

[Thảo bái (草呗caobei) khá giống Hoa bái (花呗huabei) một ứng dụng vay tín dụng dùng trước trả sau của zhifubao]

"Bạn học, ở siêu thị của chúng tôi, khi mà bạn tiêu hơn 300 tệ thì bạn có thể chọn một món quà đó.” Nhân viên thu ngân chỉ vào chiếc kệ ở phía đằng sau mình.

Những món đồ mà Khương Tụng có thể lựa chọn bao gồm bình giữ nhiệt 2 lít cao cấp, gói quà ăn vặt lớn, chảo, dầu gội.

Sau ba giây suy nghĩ, Khương Tụng đã chọn lấy chảo.

Tất cả món đồ mà cô mua đều được gói vào túi, trong đó một túi lớn đựng đồ ăn, một túi đựng nước khoáng và đồ uống, còn chảo được cô kẹp dưới nách.

Khương Tụng chạy về ký túc xá với tư thế buồn cười như vậy. Vừa nãy lướt WeChat thấy tên nhóm trò chuyện của phòng ký túc xá bọn cô có tên là “Các tiểu tiên nữ phòng 6-302", từ đó cô xác định được vị trí ký túc xá của mình.

Trong khoảng thời gian này Khương Tụng cũng không quên giữ cảnh giác, cô nhìn mọi thứ xung quanh mình, chỉ cần nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu đáng ngờ nào thì lập tức đi đường khác, cũng không đi quá gần một ai cả. May mắn thay, cô về đến ký túc xá mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Đóng cửa lại và tựa vào cửa, toàn thân Khương Tụng đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng sau khi cô cầm một đống đồ đạc như vậy leo tận 3 tầng cầu thang.

Nhưng cô không dám nghỉ ngơi, cô quan sát mọi thứ trong phòng và chỉ thấy trong phòng ngủ có một người đang nằm trong chăn, tò mò nhìn cô nói: “Bảo bối, sao cậu lại mua nhiều đồ như vậy?”

Khương Tụng nặn ra một nụ cười: “ừ, mình có hơi đói bụng.”

Lâm Thanh Thanh vẻ mặt phức tạp: "Ừm... được rồi, nhưng mà cậu quên mua đồ ăn cho tớ à?”

Khương Tụng mặc dù biết nhưng cô không có thời gian để đi mua đồ ăn cho cô ấy, liền nói: "Xin lỗi cậu, tớ chưa xem được tin nhắn mà cậu gửi cho tớ.”

Lâm Thanh Thanh mỉm cười, lại nằm xuống giường: "Không sao đâu, tớ đặt đồ ăn đem tới vậy, cậu cũng chưa ăn đúng không, tớ tiện thể đặt cho cậu luôn, cậu muốn ăn gì?"

Khương Tụng từ chối: “Tớ không ăn đâu.”

Sau khi xác nhận cửa đã khóa kĩ, cô chạy thẳng vào phòng vệ sinh, may mắn thay, điều kiện của trường học này cũng không tệ, phòng bốn người còn có phòng tắm kèm vệ sinh độc lập. Khương Tụng bắt đầu tìm các loại thùng dùng để chứa nước.

Đồng thời, cô cũng không quên tiếp tục tìm kiếm thêm nhiều thông tin khác nhau trên điện thoại di động.

Quả nhiên, một đoạn video được gửi đến nhóm lớn của trường học, trong đó có bóng dáng mờ mịt của hai người, bởi vì khoảng cách khá xa máy quay nên nhìn giống như hai người đang hôn nhau, nhưng Khương Tụng có thể xác nhận đó chắn chắn là một xác sống.

Trong nhóm toàn là một nhóm người hóng chuyện.

[Điểm tâm vũ trụ Quách Đức Cương: Ối giời ơi, bây giờ yêu đương có cần dữ dội như vậy không?]

[Nam tử hán mông to: Đi thuê phòng đắt lắm sao??? (mặt cười mỉm)

[Makka pakka: Này đã tính là gì? Cứ đến buổi tối dưới tầng ký túc xá nữ, các đôi hôn nhau cứ phải gọi là nhiều không đếm hết. Cẩu độc thân mỗi lần về ký túc xá đều phải hứng chịu một vạn điểm bạo kích.]

(cẩu độc thân: nói về những kẻ độc thân ở Trung Quốc, không có đối tượng yêu đương hoặc không trong trạng thái hôn nhân, dùng cho cả nam và nữ.)

[Con sâu vô năng: Đây gọi là hôn sao? Sao tớ cảm giác giống như đang đánh nhau vậy? Bạn nữ kia có phải không nguyện ý không? Cảm giác có chút kháng cự.]

[Dứa thổi tuyết: Đề nghị nên xóa nó đi bởi vì nó làm tớ đau mắt rồiiiii.]

………

Không còn nhìn thấy tin tức gì khác nữa, Khương Tụng liền tập trung lấy nước.

Mãi đến khi lấy nước xong, Lâm Thanh Thanh mới bước xuống giường, cũng từ đó chú ý tới động tác của Khương Tụng, cô tò mò hỏi: "Bảo bối, sao cậu lại lấy nhiều nước như vậy?"

Khương Tụng bịa ra một lý do: “Vừa nãy lúc về phòng nghe được có người nói buổi chiều có thể sẽ cắt nước, nên tớ chuẩn bị trước.”

“Vậy à, bảo bối vất vả cho cậu rồi, vậy tớ xuống lấy đồ ăn trước nha.” Lâm Thanh Thanh vẫn còn đang mặc đồ ngủ và đi dép lê, đang định đưa tay mở cửa thì Khương Tụng nắm lấy cánh tay cô: “Tạm thời cậu đừng có ra ngoài”

Lâm Thanh Thanh nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Khương Tụng không biết giải thích như thế nào: “Tớ nghe nói hai ngày nay có người giả làm người giao hàng để quấy rối nữ sinh. Quá nguy hiểm rồi, cậu đừng xuống.”

Lâm Thanh Thanh: “…..”

"Bảo bối, trường học chúng ta có quầy chuyên đựng đồ mua từ ngoài mang vào.”

Khương Tụng: “…..”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu hơi kỳ lạ à nha“ Lâm Thanh Thanh khó hiểu.

Khương Tụng do dự một chút, không biết có nên để cô ấy đi xuống hay không. Cô lại nghĩ tới hậu quả của việc làm Thánh Mẫu, dù sao cô cũng không biết nhiều về Lâm Thanh Thanh, nói cho cùng thì cô ấy chỉ là nhân vật trong trò chơi mà thôi, tốt nhất là đừng xen vào việc của người khác. Cuối cùng cô cũng buông tay ra, với giọng điệu tự nhiên: "Không có gì, cậu xuống đi.”

Lâm Thanh Thanh lùi lại một bước, khoanh trước ngực với vẻ mặt cảnh giác: "Không đúng….. cậu như thế này làm cho tớ rất bất an."

Đúng lúc này, di động của Lâm Thanh Thanh có người gọi tới - là mẹ cô ấy gọi đến. Lâm Thanh Thanh đi nghe điện thoại, cũng quên mất chuyện vừa mới sảy ra này.

“Không có chuyện đó. Mẹ, không có chuyện con vừa mới ngủ dậy đâu. Bảy giờ con đã dậy rồi, còn học được mấy tiếng rồi cơ, con vừa mới từ thư viện về, mệt quá đi…”

Khương Tụng không nói nên lời liếc nhìn cô.