Quyển 1 - Chương 15: Ngày tận thế ở Kyoto 14

Khương Tụng nghe hắn nói cảm thấy những lời này khá có lý, cô nghiến răng nói: "Được, nhưng nếu anh lại có ý nghĩ gì xấu thì tôi nhất định sẽ không tha cho anh."

Thẩm Thính Tứ im lặng nhếch môi mỉm cười.

Khương Tụng vác chảo ở sau lưng, cùng với Lâm Thanh Thanh đi qua dìu Thẩm Thính Tứ lên rồi chạy trốn, cắt đuôi lũ xác sống đang đuổi theo phía sau.

"Anh thật là nặng, nên ăn ít đi." Khương Tụng nghiến răng nói.

Thẩm Thính Tứ gần như dồn toàn bộ sức nặng của mình lên người bọn cô khiến cho hành động của ba người trở nên vụng về và chậm chạp, nhưng khi nghe thấy lời Khương Tụng phàn nàn thì hắn lại không hề phản ứng.

Hai người dìu Thẩm Thính Tứ đi tìm được một hiệu thuốc, cửa của tiệm thuốc đã bị hư hại, chỗ này tạm thời an toàn vì đám xác sống xung quanh đã bị vụ nổ trước đó thu hút rời khỏi khu vực này.

Khương Tụng kéo Thẩm Thính Tứ vào hiệu thuốc, lại cùng với Lâm Thanh Thanh tìm kiếm mấy cái tủ để chặn cửa lại, chỉ lộ ra một phần nhỏ ở bên trên.

Khương Tụng mệt đến nỗi thở hổn hển, lại nhìn Thẩm Thính Tứ đang ngồi gục trên mặt đất, sắc mặt hắn tái nhợt hơn nhiều, hình như là do mất máu quá nhiều.

Khương Tụng nhìn vết thương của hắn một chút, còn nghiêm trọng hơn dự kiến và còn chảy rất nhiều máu.

“Phải làm sao bây giờ?” Lâm Thanh Thanh trốn sau lưng Khương Tụng tò mò hỏi.

Thẩm Thính Tứ nghe được liền nhướng mi, liếc nhìn Lâm Thanh Thanh, sau đó chuyển ánh nhìn sang khuôn mặt của Khương Tụng, nói đầy ẩn ý: “Không biết tên ngốc nào đã gây ra vụ nổ khiến mảnh vỡ thuỷ tinh bay ra ngoài, vừa hay đâm trúng vào tôi.”

Khương Tụng bỗng nhiên có chút chột dạ, nhưng trên mặt lại không để lộ ra điều gì: "Ồ? Bất cẩn đến như vậy.” Trong lòng thì nghĩ là tại sao không nổ chết hắn.

Thẩm Thính Tứ giật giật khoé miệng: “Cháu gái nhỏ, băng bó cho chú của cháu một chút đi.”

Khương Tụng cười híp mắt nói: "Chỉ là “họ” mà thôi."

Vẻ mặt Thẩm Thính Tứ không thay đổi: “Vậy cháu lấy lại đây cho chú, chú tự mình làm.”

Khương Tụng nghe xong liền đứng dậy, tìm thuốc và vật dụng y tế mà hắn hiện tại đang cần ở hiệu thuốc, ôm lấy một đống đi tới, ngồi xổm xuống.

Thẩm Thính Tứ đưa tay định cầm lấy nhưng Khương Tụng ngược lại lại lùi lại về phía sau một chút nói: “Chú họ, như thế này, chú hãy cho cháu biết vị trí nơi trú ẩn trước.”

Thẩm Thính Tứ thu lại nụ cười: “Hãy băng bó cho tôi trước.”

Khương Tụng đứng dậy, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống Thẩm Thính Tứ:

“Nếu anh không muốn chết ở đây vì mất máu quá nhiều thì hãy nghe theo lời của tôi nói. Tôi không giống anh, sẽ không đâm sau lưng người khác, đã nói là băng bó cho anh thì sẽ băng bó cho anh như đã hứa."

Thẩm Thính Tứ nhìn vào mắt Khương Tụng, hai người giằng co hồi lâu, cảm xúc trong mắt hắn thay đổi rồi cuối cùng cúi đầu cười nói: “Là sân vận động ở khu vực phía Đông, nhưng điều kiện để được vào trong là có hạn chế.”

Khương Tụng nhướng mày: "Làm sao mà anh biết được? Ngoài ra, để vào được nơi trú ẩn cần có những yêu cầu gì?"

Thẩm Thính Tứ cười không nổi nữa, lại đưa tay ra: “Đưa thuốc cho tôi.”

Khương Tụng nhìn thấy bộ dạng sắp chết của hắn thực sự muốn ném hắn ra ngoài rồi bỏ đi, nhưng lại có chuyện khác muốn hỏi hắn nên cô ngồi xổm xuống bắt đầu xử lý vết thương cho hắn.

Mảnh thủy tinh này rất lớn nếu bị lấy ra chắc chắn sẽ chảy càng nhiều máu hơn, bắt buộc phải cầm máu kịp thời mới được, với tình hình này thì chắc phải khâu rồi.

“Tôi không biết khâu vết thương.” Khương Tụng ôm cằm trầm tư nói.

Thẩm Thính Tứ liếc nhìn cô, trực tiếp cướp đồ từ trong tay cô rồi bắt đầu tự mình làm.

Hắn nhanh chóng rút mảnh vỡ thủy tinh ra, một vệt máu bắn lên khuôn mặt của Khương Tụng, cô chán ghét đứng dậy, thần sắc bất mãn. Thẩm Thính Tứ không có dừng lại động tác, đổ bột màu vàng lên miệng vết thương, sau đó dùng băng gạc buộc lại.

Cả quá trình vẻ mặt hắn không hề có chút biến hoá nào. Nếu không phải khuôn mặt hắn vẫn luôn tái nhợt Khương Tụng thực sự nghĩ rằng hắn không có cảm giác gì cả.

Mặc dù Thẩm Thính Tứ do bị thương nên trông có vẻ ít nguy hiểm hơn nhiều nhưng Khương Tụng vẫn không dám xem nhẹ, dù sao thì cũng mấy lần rơi vào bẫy của hắn, là người thì không thể rơi vào cùng một hố nhiều lần.

Cho nên Khương Tụng đã sử dụng thẻ bài lực thu hút với Thẩm Thính Tứ.

Vì vậy sau khi đôi mắt đen tối và nham hiểm vốn có của Thẩm Thính Tứ lộ ra một chút sáng suốt nhàn nhạt thì Khương Tụng biết rằng cô đã thành công rồi.

“Nơi trú ẩn thực sự là ở đâu?”

Thẩm Thính Tứ đang định mở miệng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy bị cái gì đó ngăn lại, miệng không tự chủ được mà mở ra, đưa ra một câu trả lời khác: “Trong một nhà máy hóa chất ở ngoại ô phía Bắc.”

Khương Tụng nheo mắt lại, đúng như dự đoán, tên này trước đó quả nhiên đã lại nói dối.

Thẩm Thính Tứ lộ ra vẻ mặt trấn kinh đến không thể tin được, hắn nhìn Khương Tụng với ánh mắt dò hỏi.

“Cô đã làm gì tôi thế?” Hắn gần như nghiến răng.

Khương Tụng trợn mắt nhìn hắn: “Ngu ngốc."

Bởi vì Thẩm Thính Tứ bị thương quá nặng cho nên không thể đứng dậy được, hận đến mức muốn lao tới ném Khương Tụng - người phụ nữ đáng ghét này vào đám xác sống ở bên ngoài.

Khương Tụng không có lập tức rời đi ngay mà ở lại hiệu thuốc vài ngày, trong thời gian này cô cũng cho Thẩm Thính Tứ ăn một chút đồ ăn.

Điều này khiến Lâm Thanh Thanh vốn đã bất mãn với Thẩm Thính Tứ càng thêm bất mãn: “Bảo bối, hắn lúc đầu cướp đi vật tư của chúng ta, chúng ta tại sao còn cho hắn đồ ăn?”

Khương Tụng đang tìm kiếm vũ khí thuận tay trong cửa hàng, nghe vậy, cô liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ăn mì gói ở đó, mỉm cười nói: “Dù sao thì hắn cũng là chú họ của tớ, còn đã từng cứu chúng mình một lần, tớ tất nhiên là không thể không quản hắn.”

Thẩm Thính Tứ đang ngồi ăn ở phía xa dừng lại một chút, ánh mắt tối sầm.

Lâm Thanh Thanh không nói thêm gì nữa, dù có bất mãn đến đâu, cô cũng chỉ có thể nhịn xuống. Dù sao, cô cũng không dám nhìn thẳng vào Thẩm Thính Tứ, mỗi lần nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng và nham hiểm của hắn cô đều cảm thấy rằng người đàn ông này còn đáng sợ hơn cả xác sống.

Khương Tụng mấy ngày nay đều phục vụ Thẩm Thính Tứ đồ ăn ngon nước uống tốt, Thẩm Thính Tứ cũng vô cùng nghe lời, không còn tạo ra bất kỳ động tác nhỏ nào nữa, Khương Tụng phải cảm thán rằng tác dụng của thẻ bài này quá lợi hại rồi.

Phụ cận xung quanh hiệu thuốc có rất nhiều xác sống, mấy ngày nay cuối cùng chúng cũng tản đi được một chút, Khương Tụng rất nhanh quyết định lập tức lên đường.

“Chân của tôi còn chưa có lành đâu.” Thẩm Thính Tứ nói.

Khương Tụng vừa cười vừa tiếp tục thu dọn đồ đạc: “Không sao đâu, chú họ ở lại hiệu thuốc từ từ dưỡng thương, chúng cháu sẽ đợi chú ở nơi trú ẩn.”

“Cô có đi cũng vô ích, sẽ không vào được.” Thẩm Thính Tứ nhếch môi cười cười.

“Vậy thì không cần làm phiền chú họ phải lo lắng nữa.” Khương Tụng thống khoái mà nhặt chiếc ba lô đã chuẩn bị xong trước đó lên, vẫy tay chào Thẩm Thính Tứ rồi rời đi, lúc rời đi cũng không quên đưa đồ lặt vặt ở cửa hiệu thuốc cho hắn.

Xác sống ở xung quanh không nhiều, sau khi hai người đi bộ được một lúc thì tìm thấy một chiếc xe ô tô có thể lái được, bên trong có một vài xác chết, Khương Tụng nhìn họ có chút quen mắt, sau đó nhớ lại sự việc mà một thời gian trước đó khi vừa đi vào thành phố thì bị một nhóm người ngu ngốc đuổi theo phía sau làm loạn lộ trình của mình - hoá ra là bọn họ.

Nhóm người này đều chết ở trên xe, trong xe bê bết máu, rất rõ ràng là bị lũ xác sống bao vây công kích, Khương Tụng kéo thi thể ra ngoài, sau đó nghe thấy một tiếng vang giòn rã, cô nhặt chiếc mặt nạ kim loại rơi ở dưới đất lên.

[Tít, phát hiện ra một đạo cụ của người chơi đã chết đánh rơi - mặt nạ ngụy trang dùng một lần.]

[Giới thiệu đạo cụ: Mặt nạ ngụy trang dùng một lần giúp cho bạn có thể tùy ý biến thành hình dạng mà bạn muốn, giới hạn trong 30 phút.]

[Bạn có muốn nhặt nó lên hay không?]

Người chơi? Đạo cụ?

Đây là lần đầu tiên Khương Tụng gặp phải một người chơi khác sau khi tiến vào trò chơi, chỉ đáng tiếc là đã chết, lại còn chết cứng rồi. Khương Tụng vẫn tiếp tục lục tìm trên thi thể người chơi này, hy vọng tìm được một số thứ hoặc thông tin hữu ích nào đó, vậy mà để cô tìm thấy thật.

“Ôi mẹ ơi, mệt chết tớ rồi." Giọng nói của Lâm Thanh Thanh truyền đến từ bên kia, cô ấy đã kéo hết xác xuống xe.

Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân dày đặc, Khương Tụng không dám chậm trễ, lập tức trèo lên xe, đem theo Lâm Thanh Thanh đi về phía bắc.

“Ấy, bảo bối, bọn mình thật sự phải đến đó hay sao? Những gì chú họ độc ác của cậu nói có phải là sự thật không? Hắn ta sẽ không nói dối bọn mình chứ?"

Khương Tụng khẽ mỉm cười: “Tin tớ, lần này hắn ta sẽ không lừa bọn mình.”

Lâm Thanh Thanh tình cờ tìm thấy một tấm bản đồ trong gương trang điểm ở ghế lái phụ, vùng khoanh tròn trên đó là vùng ngoại ô phía bắc cũng là nơi mà Thẩm Thính Tứ đã đề cập đến.

Bây giờ Lâm Thanh Thanh không còn nghi ngờ gì nữa.