Quyển 1 - Chương 14: Ngày tận thế ở Kyoto 13

Đồ ăn Khương Tụng mang về lần này đủ cho hai người ăn trong vòng năm ngày, cô vẫn cảm thấy nên đến nơi trú ẩn càng sớm càng tốt thì hơn.

"Tớ cam đoan, lần này ăn no rồi thì bụng tớ tuyệt đối sẽ không kêu nữa." Lâm Thanh Thanh giơ lên ba ngón tay để ngang tai: "Nhưng mà… bên ngoài có nhiều xác sống như vậy, bọn mình lại chưa một lần nào có thể đi ra khỏi được con đường này..."

Lâm Thanh Thanh không nói tiếp những lời còn lại, cô ấy có chút tuyệt vọng, thất bại nhiều lần như vậy khiến cô ấy tê dại rồi.

"Yên tâm, tớ có biện pháp." Khương Tụng lộ ra nụ cười thần bí: "Lần này chúng mình nhất định sẽ trốn thoát được, không thành công sẽ thành nhân.”

(không thành công sẽ thành nhân: có ý nghĩa thể hiện tinh thần dũng cảm, đức hy sinh và ý chí quyết tâm trong cuộc đấu tranh gì đó)

Ánh mắt Khương Tụng kiên quyết, Lâm Thanh Thanh nhìn vẻ mặt của cô bỗng nhiên có cảm giác tin phục, nghiêm túc gật đầu: "Được."

Hai người nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau khi tỉnh dậy thì trạng thái của cả hai rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều.

Lúc này Lâm Thanh Thanh mới biết cách mà Khương Tụng nói đến là phương pháp gì.

“Bởi vì xung quanh đây đều là xác sống, vậy nên chúng mình hãy tập hợp chúng lại một chỗ.” Khương Tụng lấy ra một chiếc bật lửa mà tối qua cô nhặt được trên sàn nhà ở cửa hàng tiện lợi, chính là lúc đó cô đã nảy ra ý nghĩ này: “Tận thế đều đã đến rồi, đốt chút lửa cũng không tính là phạm pháp nhỉ?”

Khương Tụng cười ranh mãnh, rõ ràng trông có vẻ gầy gò, nhỏ nhắn nhưng cô luôn khiến người ta cảm thấy rằng mình luôn tràn đầy sức sống và năng lượng.

Có kinh nghiệm của mấy lần trước, lần này hai người càng cẩn thận hơn, sau khi một con xác sống gần đó đi ngang qua cửa hàng quần áo thì bọn cô mới cẩn thận mở cửa, nghiêng người quan sát, xác sống có ở khắp nơi trên đường phố, sự xuất hiện của bọn cô đã thu hút sự chú ý của chúng.

“Đi lên phía trước một chút nữa.” Khương Tụng vừa dùng chảo đập vào đầu xác sống vừa chạy về phía trước.

Âm thanh khi giao tranh đã thu hút đám xác sống ở quanh đó, ngày càng nhiều xác sống lao về phía hai người. Cuối cùng, trước khi bị bao vây, cả hai đã trốn vào trong một cửa hàng.

Khoảnh khắc đóng cửa lại cũng là lúc lũ xác sống điên cuồng đập vào cửa.

Nhưng điều cấp bách hơn nữa là trong cửa hàng còn có xác sống, mặc dù chỉ có hai con nhưng bắt buộc phải xử lý bọn chúng.

Hai con xác sống này dường như đã đói từ lâu, vừa nhìn thấy Khương Tụng và Lâm Thanh Thanh thì lập tức lao về phía bọn họ một cách mãnh liệt.

Khương Tụng lập tức giơ chảo lên, mặt con xác sống bị đập vào trong lòng của chiếc chảo, tầm nhìn bị chặn khiến nó mất đi phương hướng, Khương Tụng lấy ra dao gọt trái cây đâm vào đầu nó, một nhát chí mạng.

Con xác sống thứ hai khí lực có chút lớn, Khương Tụng ban đầu muốn sử dụng phương pháp tương tự để đối phó với nó nhưng lại bị nó đυ.ng cho choáng váng.

“Không được rồi, sắp không chịu được nữa rồi.” Khuôn mặt của Lâm Thanh Thanh đỏ bừng vì cố gắng dùng sức để đè cửa, cánh cửa phía sau lưng cô ấy lung lay sắp đổ, ngoài cửa có quá nhiều xác sống.

Khương Tụng bên này cũng khó có thể thoát thân, cô liếc nhìn Lâm Thanh Thanh đang cố gắng chịu đựng, rồi bắt đầu nhìn mọi thứ xung quanh. Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng đen ở góc chéo phía đối diện, mắt cô bừng sáng, sau đó cô dụ con xác sống đó đi về phía cửa, cô đã kéo Lâm Thanh Thanh tránh thoát trước khi nó vồ đến.

Thời khắc mà bọn họ tránh thoát cũng là lúc cánh cửa sụp đổ hoàn toàn, con xác sống trong cửa hàng bị cánh cửa đè xuống, lũ xác sống bên ngoài tràn vào trong.

Lúc này, Khương Tụng đã sớm kéo theo Lâm Thanh Thanh chạy lên tầng hai của cửa hàng. Cầu thang thông lên tầng hai được thiết kế rất kín đáo, sau khi chạy lên thì cô lập tức khóa cửa lại.

Hai người ngồi xổm ở góc phòng, Lâm Thanh Thanh lo lắng hỏi: “Tại sao còn chưa có động tĩnh gì?”

Vừa dứt lời, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ không gian dường như đang rung chuyển, bụi bặm từ trên trần nhà rơi xuống đầy đất.

"Thành công rồi!” Khương Tụng vui mừng.

Vụ nổ xảy ra tại một cửa hàng quần áo cách đó không xa. Nguyên nhân xảy ra là do một chiếc bật lửa. Bọn cô di chuyển bình gas ra khỏi căn phòng nhỏ, mở van, rồi lấy đống vải may quần áo có sẵn ở cửa hàng xếp xung quanh bình gas, gây ra vụ nổ và hoả hoạn lần này.

Cửa hàng quần áo chứa đầy những vật dụng dễ cháy. Sau vụ nổ, một ngọn lửa dữ dội bùng lên ngay lập tức. Âm thanh lớn và ngọn lửa bốc lên đã thu hút tất cả những xác sống xung quanh cùng với lũ xác sống vừa nãy đuổi theo bọn cô. Chúng đều ngừng di chuyển và lao đến cửa hàng quần áo.

Khí hậu mùa hè khô hanh, lại bởi vì là tận thế cho nên không có người dập lửa khiến cho ngọn lửa lan rộng, tất cả lũ xác sống trên đường đều một mạch lao đầu vào lửa.

Khoảng hai mươi phút sau, Khương Tụng đứng từ trên bệ cửa sổ tầng hai xác nhận rằng không còn xác sống nào ở cuối đường nữa thì cô và Lâm Thanh Thanh nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đi về hướng ngược lại của cửa hàng quần áo. Quay đầu nhìn lại chỗ đó thì nhìn thấy chúng đang chen chúc nhau một cách dày đặc, vô số xác sống đang tranh nhau lao đầu vào đám cháy, khói đen ngút trời cùng với tiếng cháy khét tanh tách phát ra khiến con người ta buồn nôn. Cửa hàng tiện lợi ở phía cuối con đường ở gần ngay chỗ đó, đột nhiên xuất hiện một bóng người bước ra từ trong làn khói dày đặc.

Khương Tụng nheo mắt nhìn, càng nhìn càng thấy quen thuộc, cùng với đó là tốc độ của hắn càng ngày càng nhanh, bóng dáng đó càng lúc càng gần, Khương Tụng buột miệng thốt lên: “M* kiếp!"

Tên khốn khϊếp Thẩm Thính Tứ này tại sao cứ âm hồn bất tán mãi vậy?

Trên mặt Thẩm Thính Tứ dính bụi, vẻ mặt âm lãnh, hắn nhìn Khương Tụng với ánh mắt phảng phất như tẩm chất độc.

Khương Tụng nhìn kỹ hơn thì thấy Thẩm Thính Tứ mặc dù đang chạy nhưng lại có một chân bước đi khập khiễng, một mảnh thủy tinh vỡ cắm vào đùi trên của hắn, máu tươi chảy ra ngoài từ vết thương đó, mỗi bước đi của hắn đều để lại một vệt máu lớn.

Khương Tụng cau mày tặc lưỡi, đã bị thương còn chạy nhanh như vậy.

Nhưng cô lại bắt đầu cười khẩy, phớt lờ Thẩm Thính Tứ, cũng không có ý định giúp đỡ, cô kéo Lâm Thanh Thanh tiếp tục chạy về phía nơi trú ẩn.

Thẩm Thính Tứ nhìn theo bóng lưng của Khương Tụng, vết thương trên chân khiến hắn khó có thể tiếp tục tiến về phía trước, sau lưng hắn bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng hắn cảm thấy lạnh lẽo khi nhìn thấy nữ nhân kia quay đầu đi một cách không lưu tình.

"Khương Tụng! Tôi biết vị trí của nơi trú ẩn."

Bước chân của Khương Tụng ngừng lại, cô quay đầu lại nhìn Thẩm Thính Tứ đang bước đi một cách khó khăn, hắn nói vậy là có ý gì?

"Đưa tôi đi cùng, tôi có thể nói cho cô biết vị trí chính xác của nơi trú ẩn.” Sắc mặt của Thẩm Thính Tứ tái nhợt.

(vì hai người đã lật mặt rồi nên mình xin thay đổi ngôi xưng hô)

"Tôi biết vị trí của nơi trú ẩn, không cần phải làm phiền anh.” Khương Tụng nói một cách vô cảm.

Thẩm Thính Tứ quay đầu nhìn lũ xác sống vì ngửi thấy mùi máu tanh mà xông tới, nói tiếp: “Vị trí mà cô nói là công viên Tây Giang à? Haha, nếu cô không sợ là sau khi đến đó sẽ biến thành lương thực dự trữ cho bọn họ thì cứ đi thôi.”

Khương Tụng vô thức nắm chặt nắm tay, điều mà Thẩm Thính Tứ nói cũng chính là những gì mà cô đang lo lắng. Cô không biết rõ vị trí nơi trú ẩn được phát trên radio là đúng hay sai, vốn dĩ ban đầu là cô ôm tâm lý đến đó thử một chút, nhưng hiện tại Thẩm Thính Tứ trực tiếp nói rằng vị trí đó là sai khiến Khương Tụng càng cảm thấy không chắc chắn.

"Ai mà biết lời của anh nói là đúng hay sai? Anh đã hại tôi bao nhiêu lần rồi? Dựa vào đâu tôi phải tin tưởng anh?" Khương Tụng giằng co với hắn.

"Tôi không làm hại cô, cô đã quên là ai đã cứu hai người ra khỏi toà nhà ký túc xá rồi sao? Bây giờ nói ra những điều này cũng quá là tổn thương trái tim của tôi rồi đi?” Sắc mặt Thẩm Thính Tứ tái nhợt nhưng lúc nói chuyện vẫn cứ bình tĩnh như trước.

Lũ xác sống bị thu hút bởi vụ nổ ở sau lưng đã có một số con bắt đầu hướng về phía bọn họ xông tới rồi.

Thẩm Thính Tứ trầm tĩnh nói: “Dù cô có tin tôi hay không thì bây giờ tôi cũng không còn một chút đe doạ gì với bọn cô nữa rồi, nếu các cô đem theo tôi thì đến lúc đó đến công viên Tây Giang rồi sẽ biết được sự thật thôi. Nếu như tôi lừa cô thật thì lúc đó cô bỏ rơi tôi cũng không muộn, nhưng nếu như cô không đem theo tôi thì cô sẽ mãi mãi không tìm được vị trí chính xác của nơi trú ẩn.”