Phó Bản 1 - Chương 5

Đang nghĩ ngợi.

Giọng nói của Thẩm Ngọc Thù vang lên: "Quản gia Vương! Còn không mau qua đây đỡ lão phu nhân, thiếu tinh ý như vậy, lúc trước làm sao cậu ứng tuyển được vào vị trí này?"

Giản Việt: "..."

Cậu biết ngay mình không nên ảo tưởng gì về ông sếp ngốc nghếch này mà.

Cả nhóm người thu dọn đồ đạc xuống xe.

Cũng rất kỳ quái, vừa rồi ở trong xe chính cậu nhìn thấy, sương mù dày đặc đến mức giơ tay không thấy rõ năm ngón, thế nhưng sau khi xuống xe, lại mơ hồ nhìn thấy thôn ở lưng chừng núi cách đó không xa, là thôn Vạn Phúc!

Thôn nhỏ ẩn hiện trong làn sương mù, màu gạch đỏ ngói xanh lại trông xám xịt, những ngôi nhà nối tiếp nhau, mái nhà tròn tròn, nhìn từ xa, giống như những ngôi mộ.

Sương tan rồi sao?

Giản Việt tò mò quay người muốn nhìn chiếc xe, lại phát hiện sương mù dày đặc phía sau, vậy mà chỉ mới đi được vài bước đã nhấn chìm hình dáng chiếc xe, một mảng trắng xóa không còn nhìn thấy đường quay lại!

Không hiểu sao, một cảm giác lạnh lẽo sởn tóc gáy chạy thẳng lên não.

Trước khi Giản Việt đến đây cũng chỉ là một người bình thường, đột nhiên bị đưa đến nơi quỷ quái này, chưa xuống xe còn đỡ, xuống xe càng cảm thấy sợ hãi, cậu nhìn tổng giám đốc bên cạnh nói: "Cậu chủ... Chiếc xe của chúng ta biến mất rồi."

Dáng người Thẩm Ngọc Thù cao lớn, lông mày hắn sắc bén, thản nhiên quay đầu nhìn thoáng qua: "Ừm, bởi vì có sương mù."

Giản Việt chưa từ bỏ ý định nhắc nhở: "Cậu chủ, ngài không cảm thấy có chút kỳ quái sao, chúng ta mới đi chưa được mấy bước, sương mù dù lớn đến đâu cũng không thể nào khiến chiếc xe biến mất trong phút chốc, hơn nữa vừa rồi còn không thấy thôn xóm phía trước..."

Thẩm Ngọc Thù nhìn chằm chằm vào cậu một cái, đôi lông mày hơi nhíu lại, dường như thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Trong lòng Giản Việt lóe lên tia hy vọng.

Lại thấy Thẩm Ngọc Thù cao ngạo nhìn xuống cậu, dường như có chút ghét bỏ cậu, dạy dỗ: "Quản gia Vương, cậu đừng xem phim truyền hình nhiều quá, phải tin tưởng khoa học."

Giản Việt: "..."

Thật sự là gặp quỷ rồi!

Cậu, một thanh niên sinh ra và lớn lên dưới lá cờ đỏ, được nuôi dưỡng trong gió xuân*, lại bị NPC của thế giới kinh dị giáo dục phải tin tưởng khoa học?!

*lá cờ đỏ chỉ màu lá cờ của Trung Quốc, gió xuân chỉ Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Kể từ khi đến đây dường như tam quan của Giản Việt đã bị đập nát và xây lại liên tục, rồi bị đập nát rồi lại xây lại.

Tuy nhiên không biết có phải do tác động tâm lý hay không, ban đầu cậu rất sợ hãi, nhưng sau khi bị tổng giám đốc này quấy rầy một hồi, nỗi sợ hãi trong lòng cậu thực sự đã tiêu tan đi một chút.

Mặc dù thôn này đã gần ngay trước mắt, nhưng hai người họ thực sự không thể đi nhanh được, bởi vì còn phải dìu lão phu nhân, cứ đi một lúc lại phải tìm một nơi để ngồi xuống nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái.

Cứ như vậy, họ đã bình an vô sự đi bộ được một lúc, Giản Việt cũng thả lỏng người, cậu quay đầu lại nhìn dãy núi, càng đến gần thôn đó thì sương mù càng loãng, lúc này đứng ở lưng chừng núi thậm chí có thể nhìn thấy những ngọn núi hùng vĩ, những ngọn núi trùng điệp, thảm thực vật xanh mướt nằm xen kẽ, vừa hùng vĩ vừa khoáng đạt.

Hiếm khi Giản Việt được nhìn thấy khung cảnh như vậy, cậu thốt lên: "Thật đẹp."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau: "Đẹp chứ."

Giản Việt gật đầu đồng tình: "Đẹp..."

Cậu còn chưa nói hết lời đã nghẹn lại trong cổ họng, cậu từ từ quay đầu lại, thì nhìn thấy tổng giám đốc Thẩm Ngọc Thù đang đeo ba lô leo núi, tay xách hành lý lớn nhỏ đứng cách đó không xa âm trầm cười: "Quản gia Vương, cậu ra ngoài du lịch à, hay là tôi để cậu ở lại đây từ từ ngắm?"

Nhìn thấy hệ thống sắp trừ giá trị sinh mệnh.

Giản Việt vội vàng chạy tới, vừa nói: "... Cậu chủ, lão nô qua liền!"

Bởi vì thể lực của lão phu nhân không tốt, cho nên họ cứ đi một lúc lại dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Giản Việt càng ngày càng nhập vai quản gia, kể từ khi bước vào màn sương mù dày đặc, cứ thỉnh thoảng giá trị sinh mệnh của cậu lại bị trừ, lúc này đã gần đến mức nguy hiểm, chỉ có thể cố gắng nịnh nọt NPC để sống sót.

Thẩm Ngọc Thù đang uống nước thì nhìn xuống eo của lão phu nhân: "Mẹ, miếng ngọc đeo trên eo của mẹ đâu rồi?"

Lão phu nhân đang ngồi trên tảng đá nghe vậy thì cúi đầu xuống, có chút lo lắng sờ soạng vào phần eo trống rỗng, bà ngẩng đầu lên phỏng đoán: "Chẳng lẽ đánh rơi trên đường rồi?"

Thẩm Ngọc Thù nhíu mày, quay đầu lại nhìn con đường mù mịt.

Giản Việt đứng bên cạnh bắt gặp ánh mắt của hắn thì trong lòng thắt lại, sếp sẽ không để cậu quay lại tìm đâu nhỉ, màn sương mù dày đặc này luôn khiến cậu có một cảm giác sợ hãi và kiêng dè mơ hồ, có lẽ là một loại trực giác của động vật nhỏ đối với nguy hiểm, trực giác này mách bảo cậu rằng, trong màn sương mù nhất định có nguy hiểm chết người, nếu cậu đi vào, còn có thể sống sót trở về sao?