Phó Bản 1 - Chương 24

Chàng trai đeo kính do dự nói: "Có, có thể là ngẫu nhiên, bọn họ cũng chưa từng đến thế giới này."

"Thật sao, nhưng tôi lại cảm thấy dường như bọn họ rất hiểu biết về thế giới này." Giản Việt nói: "Hơn nữa anh nói bọn họ có hướng dẫn, vậy tại sao không nhắc nhở anh trước rằng nếu mở cửa hông ra thì bà cụ này sẽ muốn gϊếŧ các người?"

Lúc còn làm pháp y, ở vô số hiện trường vụ án, cậu đã gặp qua quá nhiều kẻ sát nhân có tâm địa khó lường, vô số chi tiết nhỏ nhặt đều có thể trở thành nguyên nhân cái chết của nạn nhân, phần lớn thời gian, chỉ cần quan sát kỹ lưỡng, là có thể phát hiện ra manh mối.

Sắc mặt hai người chơi mới lập tức trắng bệch.

Giản Việt mỉm cười: "Anh xem, bọn họ cũng không có khả năng bảo vệ anh như vậy, vậy thì tại sao tôi phải quy thuận bọn họ, hiện tại, tôi có đầy đủ lý do để hoài nghi năng lực của hai người bọn họ, không phải sao?"

Ngay cả khán giả trong phòng livestream cũng kinh ngạc:

"Mẹ kiếp streamer này!"

"Cậu ta thông minh vãi!"

"Mẹ nó cậu ta khiến tôi cảm thấy sướиɠ!"

Sau khi trò chuyện với bọn họ xong, Giản Việt liền trở về.

Lúc này Thẩm Ngọc Thù đã đưa lão phu nhân về rồi, tinh thần của lão phu nhân không tốt lắm, một ngày chỉ có thể tỉnh táo được một chút, Giản Việt bèn đi đến phòng sách tìm Thẩm Ngọc Thù, không tìm không được, lúc chữa thương cho bà cụ kia, giá trị an toàn của cậu đã giảm xuống 10 rồi.

Giản Việt đứng ở cửa nói: "Cậu chủ, tôi đã về rồi."

Thẩm Ngọc Thù đang xử lý tài liệu, nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn cậu, lên tiếng hỏi: "Xử lý xong rồi?"

Giản Việt gật đầu: "Vâng, ngài yên tâm, không có ai chết cả, chuyện lần này..."

Cậu không biết nên mở lời thế nào, lỡ như Thẩm Ngọc Thù cho rằng cậu lo chuyện bao đồng thì sao.

Thẩm Ngọc Thù lại đột nhiên nói: "Chuyện hôm nay, cậu làm rất tốt, tôi sẽ tăng lương cho cậu."

Giản Việt sững sờ, nói thật, cậu không ngờ cũng có lúc sếp khen ngợi cậu, cậu nói: "Cậu chủ, ngài không cảm thấy tôi bốc đồng sao?"

Cậu cứ tưởng sếp đã nhìn ra năng lực của cậu, sẽ tiếp tục công nhận cậu.

Thẩm Ngọc Thù chỉ lạnh lùng liếc cậu một cái rồi nói: "Chuyện cậu bốc đồng còn ít sao?"

Giản Việt: "..."

Nhưng cậu vẫn có chút tò mò, cậu hỏi: "Cậu chủ, nếu như hôm nay tôi thật sự xử lý không thỏa đáng, gây họa cho ngài, ngài không lo lắng sao?"

"Đương nhiên là không!" Thẩm Ngọc Thù cười xấu xa quyến rũ, độc đoán nói: "Quản gia Vương, nhớ kỹ, mạng của cậu là của tôi, trừ tôi ra thì không ai có tư cách cướp đi!"

Giản Việt im lặng một lát, tuy cậu vẫn cảm thấy sếp mình có chút không đáng tin cậy, lời nói cũng kỳ quặc, nhưng ít nhiều gì cũng có chút cảm động, dù sao gặp được một người sếp có thể che chở cho mình cũng không dễ dàng gì, hơn nữa hắn vừa mới nói sẽ tăng lương cho cậu!! Đây mới là điều quan trọng nhất!

Nghĩ vậy, Giản Việt cảm động tiến lên một bước: "Cậu chủ..."

Trên người cậu vẫn còn dính đất bẩn do nửa ngồi xổm trên mặt đất, còn có cả máu của bà Lý, vừa đến gần, chứng sạch sẽ của Thẩm Ngọc Thù liền tái phát, hắn lập tức nói: "Quản gia Vương! Ai cho cậu lá gan chưa tắm rửa đã dám đến trước mặt tôi báo cáo công việc, còn dám tiến lên một bước nữa thì trừ lương!"

"... Vâng, cậu chủ."

Nhưng mà, sau khi được Thẩm Ngọc Thù công nhận bằng hai câu nói đó, giá trị an toàn đang lung lay sắp đổ của cậu lại tăng lên 15%, lần này Giản Việt đã thật sự xác định được, độ thiện cảm của NPC quan trọng thật sự có thể khiến cho giá trị an toàn của cậu ổn định lại.

Nhưng mà, sau một hồi náo loạn như vậy, một buổi chiều đã trôi qua.

Đến lúc chạng vạng tối.

Bảng điều khiển của hệ thống lại hiện lên.

Kích hoạt nhiệm vụ giới hạn thời gian: [Đèn l*иg màu đỏ của trưởng thôn]

Chi tiết nhiệm vụ: [Đêm xuống, một mảnh tối đen, đèn l*иg màu đỏ có thể dùng để chiếu sáng vào ban đêm]

Thời gian nhiệm vụ: 30 phút

Giản Việt nhướng mày, nhiệm vụ này lại đến rồi, hiện tại cậu đã hiểu, hệ thống sẽ không đưa ra những nhiệm vụ vô dụng, mỗi đạo cụ đều có ý nghĩa tồn tại của nó, nhưng cậu cũng hiểu, đạo cụ tồn tại có ý nghĩa, chủ yếu là xem cách sử dụng như thế nào.

Đang suy nghĩ.

Cậu thấy đội khảo cổ từ bên ngoài đi vào, có vẻ như, bọn họ cũng nhận được nhiệm vụ.

Chuyện ban ngày Giản Việt không biết hai người mới kia có nói cho người mặt sẹo hay không, nhưng người mặt sẹo bình thường không thèm để ý đến Giản Việt lại chủ động nói với cậu: "Quản gia Vương, chúng tôi muốn đến nhà trưởng thôn mượn thêm một cái đèn l*иg, buổi tối đèn cứ tối om thế này bất tiện quá, cậu có muốn đi cùng không?"

Mục đích của bọn họ rất rõ ràng.

Chính là thăm dò.

Giản Việt có thể không đi, nhưng cậu muốn xác định một chuyện, bèn mỉm cười nói: "Được thôi."