Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Đám Quỷ Quái Khủng Bố Nghe Thấy Tiếng Lòng

Phó Bản 1 - Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Ngọc Thù lại nói: "Đó là điều cậu nên làm, còn nữa, sau này nói chuyện thì nói một lần cho xong, nếu không sẽ bị trừ lương."

Giản Việt: "..."

Nhà tư bản ác độc!!

Sớm muộn gì cậu cũng sẽ lật đổ hắn!!

Thẩm Ngọc Thù chỉ dặn dò qua loa rồi quay về phòng nghỉ ngơi trong nhà chính, hắn không gọi Giản Việt đi theo hầu hạ, chắc là mẹ Trương đã dọn dẹp giường chiếu từ trước, không cần đến cậu nữa.

Giản Việt đành phải đi theo mọi người đến phòng khách phía sau để nghỉ ngơi.

Đêm khuya thanh vắng.

Bầu trời một màu đen kịt, rõ ràng là mùa hè oi bức, nhưng cả thôn không hề có tiếng ve kêu, chỉ có sự tĩnh lặng đến rợn người, ánh đèn trắng lạnh lẽo hắt ra từ hành lang, những bóng đen xung quanh như có sự sống ẩn nấp trong bụi cỏ, càng khiến người ta sởn gai ốc.

Mẹ Trương đi trước dẫn đường, những người khác theo sau, bà ta chỉ tay về phía một sân nhỏ phía trước: "Mọi người, sẽ ở chỗ đó."

Đội khảo cổ nhìn thấy một ngôi nhà cũ kỹ đổ nát phía sau bà ta.

Ngói gạch phủ đầy rêu xanh, khiến người ta không khỏi nghi ngờ nơi này đã bỏ hoang một trăm tám mươi năm nay. Nhưng không ai dám chê bai, dù sao có chỗ trú chân đã là may mắn lắm rồi, bọn họ không muốn ngủ ngoài trời, nhất là khi màn sương đêm ẩn chứa đầy rẫy những thứ đáng sợ.

Ôn Ngọc mỉm cười nói: "Cảm ơn quản gia, chúng tôi mới đến đây, chưa hiểu rõ phong tục tập quán nơi này, xin hỏi có điều gì cần lưu ý để tránh phạm húy không ạ?"

Mẹ Trương liếc mắt nhìn cô một cái, đôi mắt đen láy ánh lên màu vàng xạm, nhìn chằm chằm như thể đang nhìn một vật vô tri vô giác.

Nụ cười của Ôn Ngọc cứng đờ trên mặt.

Mẹ Trương chậm rãi dời mắt, bà ta nói: "Ban đêm đừng ra ngoài, đừng chạy lung tung."

Người mặt sẹo hỏi: "Vậy nếu nửa đêm muốn đi vệ sinh thì sao? Chuyện này không thể tránh được."

Mẹ Trương dường như không nghe thấy, thân hình còng còng đứng trong đêm tối như một con rùa rụt cổ, lẩm bẩm như thể đang nhớ lại điều gì đó đáng sợ: "Ban đêm đừng ra ngoài, đừng chạy lung tung..."

Bà ta cứ lặp đi lặp lại một câu nói, những người khác nói gì bà ta cũng như không nghe thấy.

Những người chơi nhìn nhau, chỉ đành bỏ cuộc.

Có vẻ như không thể moi được thông tin gì từ NPC này. May mắn là ít nhất họ cũng biết được một điều kiện để sống sót.

Ôn Ngọc cười cười nói: "Cảm ơn bà, chúng tôi đã biết."

Mẹ Trương nhìn về phía Giản Việt, chỉ vào một ngôi nhà nhỏ cách đó không xa: "Cậu ở đây."

Giản Việt nhìn theo hướng bà ta chỉ, có vẻ như quản gia cũng có chút ưu ái, ngôi nhà này cách phòng ngủ của tổng giám đốc không xa, lại là một căn nhà riêng biệt, tách khỏi đội khảo cổ, mặc dù điều này có thể khiến cậu gặp nhiều nguy hiểm hơn, bởi vì đôi khi đông người sẽ có lợi thế hơn, nhưng cậu không cảm thấy những người kia sẽ giúp đỡ mìn, cậu thậm chí còn cảm thấy sự sắp xếp này rất tinh tế, ít nhất có thể ngăn chặn người khác hãm hại cậu.

Vì vậy Giản Việt gật đầu nói: "Cảm ơn bà."

Sau khi sắp xếp xong chỗ ở, mẹ Trương biến mất như một bóng ma vô hình, mặc dù đã lớn tuổi nhưng bà ta di chuyển rất nhanh nhẹn, chớp mắt cái đã không thấy đâu.

Giản Việt trở về phòng của mình.

Bất ngờ là, bên ngoài căn nhà cỏ dại mọc um tùm, trông rất đổ nát, nhưng bên trong lại sạch sẽ gọn gàng, giường được dọn sẵn, ấm nước thậm chí còn có nước, nhưng cậu không dám uống.

Hôm nay thực sự rất mệt mỏi, leo núi rồi mua đèn l*иg, cậu thực sự kiệt sức, vừa nằm xuống giường đã ngủ thϊếp đi.

Ban đầu cậu nghĩ mình sẽ ngủ một mạch đến sáng.

Nào ngờ mới ngủ được nửa đêm, Giản Việt đã tỉnh giấc.

Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động khe khẽ, không lớn nhưng cũng không nhỏ, giống như có thứ gì đó đang bò, tiếng động rất gần, ngay bên ngoài cửa.

Giản Việt vốn đang ngủ mơ màng, cho đến khi cửa sổ phát ra tiếng động nhỏ, cậu đột ngột mở mắt!

Ánh trăng chiếu vào.

Bên ngoài cửa sổ, bóng cây cỏ trong sân in bóng xuống, giống như những bóng người đang lắc lư, không, không thể nói là giống được, tiếng động sột soạt đó chắc chắn là có thứ gì đó!

Không phải người.

Giản Việt im lặng lắng nghe một chút, với kinh nghiệm làm pháp y nhiều năm, cộng với đôi tai thính nhạy, cậu nhận ra trọng lượng bước chân không đúng, không phù hợp với bất kỳ nhóm tuổi nào của con người.

Nhưng…

Không phải người, vậy là thứ gì?

Tiếng động bên ngoài cửa sổ lại vang lên, Giản Việt từ từ quay đầu lại, đó là tiếng móng vuốt cào lên gỗ, bám chặt vào bức tường cạnh giường cậu, âm thanh ẩm ướt và nhớp nháp của cơ thể di chuyển phát ra tiếng động nặng nề, cào lên tường, đang chậm rãi tiến về phía cửa, may mà Giản Việt có thói quen đóng cửa.

Nếu cửa mở, có lẽ lúc này cậu đã phải đối mặt với thứ gì đó bên ngoài rồi.

Khán giả trong phòng livestream rõ ràng cũng vô cùng phấn khích:

"Đến rồi, đến rồi!"

"Đù đáng sợ vãi!!"

"Thứ này còn đáng sợ hơn con quái vật trong sương mù nữa."

"Chắc người mới cũng sợ tè ra quần rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »