Chương 5: Lật Ngược Ván Cờ

“Thẩm Cảnh An vừa dứt lời, liền có một vị đại thần cao giọng tán thành, giọng nói còn mang theo chút phấn khởi.

Trong đại điện bỗng nhiên trở nên vô cùng tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Trung thư lệnh.

Trung thư lệnh bị nhìn đến căng thẳng, muốn chậm rãi cúi đầu, nhưng không biết vì quá khẩn trương hay vì lý do nào khác, bất ngờ phát ra một âm thanh rung trời, làm các đại thần phía sau đều tái mặt!

【Haha, ký chủ, Trung thư lệnh đánh rắm mà làm rách cả qυầи ɭóŧ…】

Lâm Du cũng cười: 【Haha, lần đầu tiên nghe thấy chuyện đánh rắm mà rách qυầи ɭóŧ.】

【Đó là vì qυầи ɭóŧ của hắn quá chật!】

Phụt!

Các đại thần cũng phải cố nén cười, khuôn mặt đỏ bừng vì nhịn cười. Không khí căng thẳng trong điện nhanh chóng bị tiếng cười này làm dịu đi. Tất nhiên, những đại thần thuộc phe Dục Vương thì không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, ngược lại còn lo lắng hơn, chỉ muốn đá Trung thư lệnh ra khỏi điện ngay lập tức.

“Thần chờ tán thành.”

Sau khi tiếng cười lắng xuống, các đại thần đồng loạt lên tiếng. Đám người thuộc phe Dục Vương dù không muốn nhưng cũng phải đồng ý. Lâm Du đã được Hoàng thượng cho phép tham gia triều chính, họ không thể phản đối được.

Tuy nhiên, sau buổi triều, Lâm Chiến đã tìm gặp Lâm Du.

“Hoàng thượng, thần muốn nói chuyện với Quý phi nương nương một chút.”

Thẩm Cảnh An nhìn Lâm Du dò hỏi ý kiến. Trước mặt người ngoài, hắn vẫn phải diễn vai người bị nàng mê hoặc.

“Hoàng thượng, ngài đi trước một bước, thần thϊếp sẽ đến ngay.” Lâm Du nói bằng giọng dịu dàng, nhưng khi quay sang Lâm Chiến, giọng nói liền thay đổi thành lạnh lùng: “Có việc gì thì nói nhanh, bổn cung rất bận.”

Lâm Chiến tức giận: “Nghiệt nữ! Dù ngươi làm Quý phi, lão tử vẫn là cha ngươi!”

Lâm Du cười khẩy: “Chỉ là cho một ít tϊиɧ ŧяùиɠ thôi, ngươi cũng gọi đó là cha sao?”

Nguyên chủ bị nhận về phủ sau nhiều năm lưu lạc, nhưng cái gọi là cha mẹ thân sinh lại chưa bao giờ đối xử tốt với nàng, ngược lại, họ còn rất ghét bỏ nàng.

“Ngươi…”

Phía trước nửa câu Lâm Chiến không nghe hiểu, nhưng nửa sau thì nghe hiểu, khuôn mặt già nua tức đến đen lại.

Hắn trừng mắt nhìn nàng, nhưng Lâm Du còn trừng mắt lớn hơn, khuôn mặt nhỏ ngẩng cao lên, 【Không phục thì làm gì đi! Chỉ cần ngươi động một ngón tay, lão nương lập tức nằm xuống kêu người!】

Lâm Chiến: Muốn đấu ăn vạ với hắn sao? Không có cửa đâu!

“Ngày mai tổ mẫu ngươi mừng thọ 80 tuổi, có đến hay không là tùy ngươi.”

Nói xong, Lâm Chiến phất tay áo rời đi.

Lâm Du nhìn bóng dáng hắn nổi giận đùng đùng bỏ đi, đắc ý giơ cằm lên: “Chơi với ta à? Đừng hòng!”

Buổi tối, khi xoa bóp cho Thẩm Cảnh An, nàng cười nói: “Hoàng thượng, thần thϊếp gặp Binh Bộ thị lang, vừa nhìn liền biết hắn là kẻ có dã tâm, nhưng còn chưa kịp báo thì Hình Bộ đã bắt đầu điều tra trước rồi.”

Thẩm Cảnh An mỉm cười nhìn nàng, đôi môi nở nụ cười nhạt: “Vậy về sau phiền Du quý phi tốn thêm chút pháp lực.”

“Đương nhiên rồi.” Lâm Du cười hì hì, ánh mắt đầy vẻ tinh nghịch: “Hoàng thượng… ngày mai là sinh nhật 80 của tổ mẫu thần thϊếp, thần thϊếp có thể về thăm một chút không?”

Thẩm Cảnh An nheo mắt, lạnh lùng nhìn nàng. Haha, về thăm tổ mẫu chỉ là cái cớ, mục đích chính là gặp Dục Vương phải không?

Hắn lạnh lùng nói: “Xem như ngươi đã vất vả, trẫm sẽ cho phép.”

“Cảm ơn Hoàng thượng.” Lâm Du rơm rớm nước mắt, xúc động nói: “Hoàng thượng đối với thần thϊếp thật tốt.”

Tổ mẫu là người duy nhất đối xử tốt với nguyên chủ, ban đầu nàng không định đi, nhưng trong lòng vẫn còn chút chấp niệm, khiến nàng cảm thấy nghẹn thở.

Tiện thể, gặp nữ chính Lâm Tuyết luôn.

Nàng xuyên vào cuốn sách này là một bộ nam tần sảng văn, nam chính vì muốn thống nhất tứ quốc, hoàn thành bá nghiệp của mình mà lợi dụng các nữ nhân ái mộ mình, tính kế người khác, mưu quyền soán vị. Cuối cùng, hắn thành công nhưng cái giá phải trả là dùng những nữ nhân đó. Hắn không thể kiểm soát cục diện, bị địch quốc giả ý đầu hàng phản công, tứ quốc lại rơi vào chiến loạn, dân chúng lầm than.

Người ái mộ nam chính nhất là Lâm Tuyết – một giả thiên kim. Lâm Tuyết là nữ chính, tất nhiên đa tài đa nghệ, đặc biệt giỏi y thuật và độc thuật. Xuân dược mà Thẩm Cảnh An và nàng từng dùng là do Lâm Tuyết chế ra.

【Ôi, tay mỏi quá, cũng buồn ngủ nữa.】

Tên hoàng đế ốm yếu này còn không cho nàng nghỉ ngơi.

【Ký chủ, ký chủ, có tin mới về Hà thị lang, ngươi có muốn nghe không?】

Lâm Du ngáp một cái: 【Đương nhiên là muốn rồi, nghe cho đỡ buồn.】

【Hà thị lang sau khi hạ triều về phủ, liền bắt hai tiểu thϊếp thẩm vấn, cuối cùng chúng thú nhận đã gian tình với Lý thường công.】

【Hơn nữa, hành động của chúng rất cẩn thận, từ lúc nào bắt đầu làm, làm mấy lần, mỗi lần bao lâu, tất cả đều khai ra. Chúng còn nói Hà thị lang phương diện này không bằng Lý thường công, nên mới leo lên giường Lý thường công, khiến Hà thị lang tức đến suýt tắt thở.】

Lâm Du: 【Haha, Hà thị lang đúng là đáng thương.】

【Đáng thương hơn nữa là, một trong hai tiểu thϊếp đó còn sinh con cho mã phu.】

Lâm Du: 【Đúng là nổ tung!】

【Hà thị lang tức đến bệnh tim tái phát, cuối cùng bán hết hai người kia đi.】

Thẩm Cảnh An nhíu mày: Hậu cung đúng là loạn đến thế sao!

Ngày hôm sau, Lâm Du bị hệ thống đánh thức, trời còn chưa sáng rõ, nàng lẩm bẩm: 【Sao hôm nay lâm triều sớm hơn hôm qua?】

【Ta thương ký chủ mà, bởi vì hôm qua Hoàng thượng không khỏe, hôm nay không lâm triều, chỉ có mình ngươi đi thôi. Mau lên, nếu vào triều muộn, điểm dị năng sẽ bị trừ.】

Lâm Du đột ngột mở to mắt: 【Chết tiệt, còn có cả trò phạt muộn này nữa!】

Nàng nhảy xuống giường, nhanh chóng thay quần áo. Chỉ là Thẩm Cảnh An vì muốn nàng lên triều thêm phần long trọng, nên trang phục trở nên rườm rà, nàng loay hoay mãi vẫn chưa mặc xong.

Thấy nàng luống cuống, Thẩm Cảnh An liền gọi các cung nữ vào giúp đỡ. Chẳng mấy chốc, nàng đã được trang điểm, búi tóc, trông lộng lẫy và cao quý.

Nhìn mình trong gương đồng, Lâm Du kinh ngạc đến ngẩn người.

Với bộ dạng này, không biết còn tưởng nàng là Hoàng hậu!

Hồng công công đến đón nàng đi, cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Khi đến Kim Loan Điện, các đại thần đã vào vị trí.

Lâm Du đảo mắt một vòng, liền thấy nhiều gương mặt quen thuộc, 【Ồ, xem ra Dục Vương hôm nay không có "vận động" cùng Lâm Tuyết nhỉ?】

Các đại thần...

Nói đến chuyện “vận động”, bọn họ phái người đi điều tra, đúng là Dục Vương đã qua đêm ở chỗ Lâm Tuyết.

Nhưng chuyện đó là việc của Dục Vương, Hoàng thượng không nói, Lâm tướng quân không nói, họ cũng không tiện nhiều lời. Chỉ là khi

nhìn Dục Vương, ánh mắt họ có phần khác thường.

Dục Vương khó chịu, nhưng không hiểu ánh mắt đó có ý gì.

Chuyện Lâm Du buông rèm chấp chính, hắn biết từ hôm qua khi trở về phủ, nên sáng nay dậy thật sớm đến Kim Loan Điện.

Từ trước đến nay, hắn chưa từng nhận được bất kỳ tin tức gì từ Lâm Du về việc này.

Giờ đây, nhìn thấy bóng người sau bức rèm, ánh mắt hắn nheo lại, nồng đậm phẫn nộ hiện rõ trong con ngươi lạnh lẽo.

Người kia khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười ba phần vui vẻ, ba phần khinh miệt, bốn phần chế giễu.