Chương 7: "Va chạm" với Quý Hàn Xuyên(2)

Một khoản tiền chuyển khoản từ thủ lĩnh thủy quân hiện ra trên màn hình.

Thời Vị vui vẻ nhận tiền.

Thủ lĩnh thủy quân: “Video đã tìm được người mua rồi, cảm ơn cậu. Hy vọng sau này vẫn có thể hợp tác vui vẻ.”

Thời Vị: “Bắt tay!”

Khi để cho thủ lĩnh thủy quân bán video cho công ty của Hứa Hi Thụy, Thời Vị không khỏi tự khen mình thông minh.

Thủ lĩnh thủy quân: “Tôi có thể tặng cậu một scandal của Thời Vị.”

Thời Vị: “… Việc này không hay đâu, việc bôi nhọ Thời Vị chắc chắn sẽ khó khăn như việc bôi nhọ Quý Hàn Xuyên.”

Thủ lĩnh thủy quân: “Không sao, Thời Vị vừa không nổi tiếng vừa có danh tiếng kém, tôi chỉ mất chút thời gian, không tốn tiền, coi như là quà tặng cho cậu.”

Thời Vị: ???

Đệch!

Thời Vị: “Vậy thì, sao không để tiêu đề Thời Vị ăn vạ Quý Hàn Xuyên.”

Thời Vị nghĩ một tiêu đề và gửi cho hắn.

Thủ lĩnh thủy quân: “… Cậu, có vẻ như cậu rất thích nhảy disco trên mộ..”

Thời Vị: “Nếu đã muốn theo đuổi sự kí©h thí©ɧ thì phải thực hiện đến cùng.”

……

Quý Hàn Xuyên dậy rất sớm.

Cảm giác say rượu còn khá khó chịu, anh chạy vài cây số rồi mới về nhà tắm rửa.

Sau khi tắm xong, Quý Hàn Xuyên mặc áo choàng tắm, chuẩn bị thay đồ thì nghe thấy tiếng gõ cửa ồn ào.

Quý Hàn Xuyên mím môi, từ từ mở cửa.

Thời Vị mặc tạp dề hình gấu dễ thương, tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Chồng, dậy ăn sáng…”

Ồ.

Mỹ nam vừa tắm xong?

Mái tóc còn đọng nước dính vào trán Quý Hàn Xuyên, che lấp phần nào đôi mày sắc nét, vừa quyến rũ vừa hấp dẫn.

Tên khốn này thật đáng ghét, lại dùng chiêu mỹ nam!

Tưởng rằng tôi dễ bị mắc bẫy à? Tưởng rằng tôi là người chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài à?

Vậy thì anh đã hiểu tôi quá ít rồi!

Thời Vị sáng mắt lên: “Chồng, dậy ăn em đi.”

Quý Hàn Xuyên: …

Anh đóng cửa lại cái “cạch”, thay một bộ đồ thể thao màu tối, rồi mới ra ngoài.

Trên bàn ăn rộng, mùi thơm của rau mùi lan tỏa.

Mười cân rau mùi đều được bày lên bàn.

Thời Vị kéo ghế cho anh: “Ngồi xuống đi, tất cả đều là những món em hứa sẽ làm cho chồng đó.”

Quý Hàn Xuyên phớt lờ cậu, ngồi xuống ghế đối diện, miễn cưỡng gắp một miếng trứng chiên với rau mùi.

Ngoài dự đoán, món này khá ngon.

Thời Vị hỏi: “Chồng, có ngon không?”

“Khá đấy.” Quý Hàn Xuyên ân cần nếm thử vài món khác: “Nếu như quá trình nấu nướng không làm bếp bẩn đến thế thì hoàn hảo.”

Thời Vị: …

Quý Hàn Xuyên ăn xong bữa sáng, chuẩn bị nói với Thời Vị về việc ly hôn, lại thấy cậu cầm điện thoại, hoảng hốt nói: “Chồng, sao chuyện của chúng ta lại bị lộ ra? Tại sao có tài khoản marketing lại nói về chúng ta?”

“Để tôi xem thử.” Quý Hàn Xuyên lại gần, vì đây là thời điểm nhạy cảm, không thể xảy ra sai sót.

Thời Vị phối hợp xoay màn hình cho anh xem, trên màn hình là một tài khoản marketing chưa có nhiều người theo dõi, đăng một bức ảnh pts kém chất lượng của Tịch Hàn Xuyên và Thời Vị, kèm theo tiêu đề gây sốc—

“Ăn được món ngon này, Quý Hàn Xuyên gọi Thời Vị là bố!”

Quý Hàn Xuyên: …

Ha ha ha ha!

Thời Vị cố gắng cắn chặt răng để không cười thành tiếng.

“Chồng ơi, mấy người này thật đáng ghét, dám chỉnh sửa hình ảnh của anh thành xấu như vậy.” Thời Vị cố tình phóng to bức ảnh để Quý Hàn Xuyên nhìn rõ hơn, “Chồng ơi, nhìn xem, họ còn chỉnh sửa mụn và đốm trên khuôn mặt quý giá và điển trai của anh luôn này.”

Quý Hàn Xuyên không nói gì.

Thời Vị quay đầu lại.

Cảm giác trái tim bất ngờ đập mạnh.

Với khoảng cách gần như vậy, cậu có thể nhìn rõ những đường nét trên gương mặt sâu thẳm của Quý Hàn Xuyên.

Quả nhiên là người đàn ông có thể làm cho đám anh hùng bàn phím phải trắng tay ra về, chỉ cần một gương mặt đã làm bao nhiêu trái tim thiếu nữ tan chảy.

Đừng có mơ mộng Thời Vị! Không phải lúc để mày thèm nhỏ dãi sắc đẹp của người ta đâu!

Mày đã quên những gì hệ thống nói à? Sau khi ly hôn, tên khốn kiếp này sẽ không còn nghĩ đến mày nữa.

Mày thật ngốc, vẫn còn quan tâm anh ta!

Thời Vị lập tức trở nên bình tĩnh, không còn suy nghĩ bậy bạ nữa.

“Hừ! Với loại marketing rẻ tiền này, chồng chỉ cần mở miệng là có thể làm cho họ gặp sự cố thôi phải không?”

Quý Hàn Xuyên hơi lùi lại, những ngón tay dài của anh gõ nhẹ lên mặt bàn đá hoa cương, liếc nhìn Thời Vị một cách lạnh lùng: “Đúng vậy, những công ty nhỏ như vậy rất dễ dàng tìm ra nguồn gốc và… người thuê.”

“…”

Thời Vị cảm thấy mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra.

Cậu vội cười giả lả: “Nhưng chồng rộng lượng, chắc chắn sẽ không so đo với những công ty nhỏ này đúng không?”

Quý Hàn Xuyên hừ lạnh.

Mánh khóe vụng về!

Thời Vị nhanh chóng đứng dậy dọn dẹp bát đĩa, rồi rót trà, đặt một cốc trước mặt Quý Hàn Xuyên.

“Chồng, mời uống trà xanh.”

Uống trà xanh yêu thích nhất của anh ha.

Quý Hàn Xuyên không động đậy, vẻ mặt đẹp trai lạnh lùng như băng: “Thời Vị, tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu.”

Dù là thương lượng, nhưng thái độ của Quý Hàn Xuyên không có vẻ gì là sẽ thương lượng.

Đến rồi!

Thời Vị hồi hộp, vẻ ngoài tỏ ra ngây thơ vô tội: “Chồng nói đi.”

Quý Hàn Xuyên thẳng thắn: “Chúng ta ly hôn…”

Chữ “đi” chưa kịp nói ra, đã nghe thấy Thời Vị phát ra một tiếng kêu hoảng hốt.

“Gì!?”

Quý Hàn Xuyên: …

Sợ hãi quá sớm rồi, tên ngốc này!

Thời Vị hoang mang nhìn Quý Hàn Xuyên, môi run rẩy: “Tại sao đột nhiên lại ly hôn? Anh trở về, không phải để cùng em cứu vãn cuộc hôn nhân này sao?”

“Tôi không hiểu tại sao cậu lại có ảo tưởng như vậy. Lần này trở về, tôi không có ý định duy trì cuộc hôn nhân.” Quý Hàn Xuyên bình tĩnh nói: “Ly hôn sớm sẽ tốt cho cả hai chúng ta.”

“Nhưng em không muốn ly hôn với anh!” Thời Vị mắt đẫm lệ: “Em đã chờ đợi anh suốt hai năm, nhớ nhung và yêu anh suốt hai năm, em đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ yêu anh là sai sao…”