Chương 20: Tôi với anh ta, chọn một đi (2)

“Không được!” Thời Vị lập tức bấm thang máy: "Anh đây mà muốn bán em!”

Mã Hiền Bắc đột nhiên mặt biến sắc: "Anh Bắc sẽ không để cậu bị… như vậy nữa! Anh Bắc dám lấy mẹ già hơn 80 tuổi và con gái 3 tuổi ra đảm bảo.”

Thời Vị cúi mắt xuống: "Em biết.”

“Hơn nữa.” Mã Hiền Bắc thở dài: "Quý Hàn Xuyên nổi tiếng là người nghiêm túc, người như cậu anh ta còn thấy chướng mắt.”

Thời Vị: …

Lời của Mã Hiền Bắc làm Thời Vị tức nổ phổi, không thèm nói chuyện với anh ta nữa.

Cậu ôm tay dựa vào bức tường lạnh lẽo, hơi cúi đầu, hàng mi dài để lại một vòng bóng trên khuôn mặt.

Mã Hiền Bắc thấy cậu như vậy, thở dài một tiếng: "Có thể cậu nghĩ anh Bắc không có năng lực như các quản lý khác, nhưng anh Bắc sẽ không hại cậu như quản lý trước, hiểu không?”

Thời Vị ngẩng đầu lên, nét mặt xinh đẹp hiện ra dưới ánh sáng, đôi mắt nhìn người thì hơi nhếch lên, chỉ nhìn một cái đã khiến Mã Hiền Bắc động tâm.

“Anh Bắc có thể không có tiền đồ , nhưng tuyệt đối không muốn làm chuyện đó.” Mã Hiền Bắc ngừng lại một chút, đột nhiên cười phá lên: "Bây giờ Anh Bắc còn phải dựa vào mặt dài của cậu, anh em ta cùng nắm tay, để những kẻ coi thường chúng ta không thể với tới!”

Thời Vị lắc đầu: "Anh Bắc mặt anh đã đủ to rồi, nếu dài thêm sẽ có vấn đề đấy.”

Mã Hiền Bắc: “… Cút đi!”

“Còn nữa, những gì tôi vừa nói đều là sự thật, cậu không cần lo lắng.”

Thời Vị không hiểu lắm.

“Quý đại thần này tốt thì tốt, nhưng quá lạnh lùng, toàn thân không có chút nhân khí nào.” Trong mắt Mã Hiền Bắc lóe lên tia sáng của kẻ hóng hớt: "Tôi nghe nói, đêm nào cũng có trai gái muốn vào phòng anh ta ‘diễn kịch’, nhưng anh ta không thích ai cả.”

Đó là vì anh ta chỉ thích một người thôi…

Thời Vị thầm bổ sung một câu.

Người mà trong lòng anh ta là ánh trăng trắng, là nốt chu sa, là người khiến anh ta trở thành đại phản diện.

“Hôm nay không phải anh ta đã bảo vệ Hứa Hi Thụy sao?”

Mã Hiền Bắc nghe vậy cũng nhớ lại một chuyện: “Hôm nay hình như có nghe nói Hứa Hi Thụy với Quý Hàn Xuyên là thanh mai trúc mã… Ôi trời! Thời Vị, cậu cũng phải xin lỗi Quý Hàn Xuyên, đừng vì chuyện của Hứa Hi Thụy mà đắc tội với Quý đại thần.”

Lúc này cửa thang máy mở ra, Mã Hiền Bắc lập tức kéo Thời Vị ra ngoài, dừng trước một căn phòng, nhét đồ ăn vặt vào tay cậu.

Anh ta bấm chuông cửa rất nhanh, sau đó chạy vào thang máy với tốc độ mấy tương xứng với trọng lượng của mình.

Thời Vị: …

[Ký chủ, thật ra quản lý của ngài nói đúng. Hôm nay ngài làm khó Quý Hàn Xuyên như vậy, anh ta có thể sẽ nghi ngờ tình cảm của ngài dành cho anh ta.]

“Đại phản diện thật khó phục vụ.”

Cửa nhanh chóng bị mở ra.

Quý Hàn Xuyên mặt không biểu cảm: “Tôi không mua đồ ăn vặt.”

“Tặng, tặng.” Thời Vị vội nói: "Đều tặng cho ông…”

Chữ “xã” chưa kịp thốt ra, Thời Vị đã bị kéo vào phòng.

Quý Hàn Xuyên quả không hổ là nam chính điện ảnh hot hít, anh ở phòng rộng rãi, thoải mái hơn nhiều, phong cách trang trí đều tỏa ra mùi tiền.

Thời Vị không chút khách sáo, ngồi khoanh chân lên giường Quý Hàn Xuyên, nhanh chóng nói trước khi anh kịp mở miệng: “Ông xã, hôm nay xin lỗi anh!”

Hà hà, chỉ cần tôi xin lỗi nhanh, anh sẽ không thể làm khó tôi!

Quý Hàn Xuyên thật sự hơi cạn lời: "Thôi, sau này đừng gây chuyện nữa.”

Thời Vị nhìn anh, thành thật gật đầu: "Biết rồi.”

——“Lần sau chắc chắn, lần sau vẫn dám.”

Quý Hàn Xuyên nghe rõ ràng từng lời trong lòng Thời Vị: …

Thấy Thời Vị xé một gói snack cay, Quý Hàn Xuyên lập tức ném cậu lên sofa: "Đừng ăn trên giường của tôi.”

Thời Vị cười sâu xa: “Nếu tối nay em cũng ngủ ở đây thì đây sẽ trở thành giường của em.”

Quý Hàn Xuyên bình tĩnh đáp: “Ừ, đây cũng sẽ là nơi cậu chết bất đắc kỳ tử.”

Thời Vị: …

Đồ khốn!

Thời Vị ăn được hai miếng mới đưa cho Quý Hàn Xuyên: “Ông xã, anh có muốn ăn không?”

Quý Hàn Xuyên ngồi xuống sofa bên cạnh, ánh mắt lướt qua đôi môi đỏ thẫm của cậu: "Không.”

“Cậu đến tìm tôi để cho tôi xem cậu ăn vặt sao?” Quý Hàn Xuyên nói giọng đe dọa: "Cậu còn muốn mang thai Quý Tra Tra?”

Cảnh tượng Thời Vị nôn khan trước mặt Quý Hàn Xuyên và luật sư lần trước quá mức chấn động, Thời Vị vội ăn hết snack cay rồi lau miệng: "Quản lý của em bảo em lên đây chào hỏi anh, anh ấy nói số người muốn ‘diễn kịch’ với anh có thể ngồi đầy một chuyến tàu, bảo em cũng kịp thời lên tàu.”

Thời Vị thầm xin lỗi Mã Hiền Bắc.

Quý Hàn Xuyên cau mày: "Quản lý của cậu nói linh tinh gì vậy.”

“Anh ấy cũng có ý tốt mà, dù sao ông xã giỏi như vậy.” Thời Vị vội nịnh nọt: "Anh Bắc nói em không thể thua Hứa Hi Thụy, anh họ là thanh mai trúc mã của anh, nếu em không cố gắng, ông xã sẽ bị Hứa Hi Thụy cướp mất.”

Thời Vị lặng lẽ cầu nguyện cho Mã Hiền Bắc: Anh Bắc, xin anh hãy đội giúp em cái nồi này!

Về chuyện quen biết Hứa Hi Thụy, Quý Hàn Xuyên không phủ nhận: "Vậy nên hôm nay cậu mới cố ý nhằm vào Hứa Hi Thụy?”

“Em không có, em không phải, ông xã đừng nói bậy.” Thời Vị ba lần phủ nhận, trong lòng âm thầm nhảy nhót.

Nhìn xem, Quý Hàn Xuyên quả nhiên sẽ bênh vực Hứa Hi Thụy.

Thời Vị tiếp tục nghi ngờ: “Tại sao anh lại bênh Hứa Hi Thụy? Anh thật sự yêu anh họ rồi đúng không?”

Quý Hàn Xuyên: ?

Thời Vị cười khổ: "Xem ra em đoán đúng rồi. Dù anh họ không đẹp bằng em, nhưng anh ấy luôn là ánh trăng sáng trong lòng anh, đã nhiều năm không gặp, hôm nay em thấy anh ấy trang điểm kỹ càng mới xuất hiện, trong lòng anh chắc chắn đã bị anh ấy làm xúc động rồi!”

Cái gì gọi là vô lý cãi cọ, thầy Thời bây giờ sẽ viết mẫu cho bạn!

Chiến lược chống lưng của Thời Vị.

Chỉ cần Quý Hàn Xuyên tức giận vì Hứa Hy Thụy, bọn họ có thể ly hôn rồi.

Quý Hàn Xuyên nghi ngờ: “Cậu biết rất rõ nhỉ.”

“… Thì em yêu anh như vậy, em chắc chắn phải tìm hiểu rõ ràng! Em không muốn mất anh!”