Chương 12: Tôi còn phải đối phó với cậu nữa mà!

Thời Vị nắm chặt nắm đấm, hơi thở yếu ớt: “Chồng tối nay có về không?”

“Không về.”

Ôi chao! Thời Vị cảm thấy trong lòng bùng nổ như pháo hoa.

Giọng nói lạnh lùng như ngọc của Quý Hàn Xuyên truyền đến: “Còn chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho chồng sao?”

“Không được.”

Quý Hàn Xuyên trực tiếp cúp máy.

Cái quái gì vậy!

Thời Vị không còn tâm trạng để quan tâm anh, nghỉ ngơi cả ngày, sáng hôm sau đã xuất hiện đầy năng lượng bên lề đường.

Khi chờ xe, hệ thống thúc giục cậu gửi lời hỏi thăm tình yêu đến Quý Hàn Xuyên.

Hỏi thăm? Cậu thực sự muốn hỏi thăm anh ta!

Gửi xong tin thoại, xe đến, Thời Vị lên xe thì thấy Mã Hiền Bắc đang sụt sịt.

“Anh Bắc, sao vậy?”

“Cậu thực sự đã trưởng thành, không còn ngủ muộn như trước.”

Thời Vị: “… Đi thôi, anh Bắc.”

Bọn họ nhanh chóng đến nơi, vừa bước vào, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cậu.

Thời Vị tìm một chỗ ngồi, vẻ điềm tĩnh và tự nhiên của cậu khiến Mã Hiền Bắc cũng phải kinh ngạc.

Nhận được kịch bản thử vai, Thời Vị bắt đầu nghiên cứu.

Nhân vật Lương Phương, một thái giám, mặc dù chỉ là một vai phụ nhỏ, nhưng lại cực kỳ quan trọng, là nhân vật ảnh hưởng đến suy nghĩ của hoàng đế.

“Vị Vị, cậu đến sớm quá.”

Một giọng nói dễ nghe cắt đứt dòng suy nghĩ của Thời Vị.

Một chàng trai trẻ mặc áo thun trắng và quần jeans với vẻ ngoài sạch sẽ và đẹp trai bước về phía Thời Vị, tỏ ra quen thuộc như thể là bạn bè thân thiết.

“Anh cũng ở đây à, Hứa Hi Thụy.” Thời Vị liếc nhìn anh ta, tiếp tục cúi đầu xem kịch bản.

Chiến lược là phải coi thường kẻ thù.

Nụ cười trên mặt Hứa Hi Thụy hơi cứng lại, “Có phải tôi làm phiền cậu không? Cậu yên tâm, tôi đã nói với anh Trần Phong rồi, cậu rất phù hợp với vai Lương Phương nên cậu không cần phải quá lo lắng.”

Khi anh ta nói ra những lời này, mọi người đều âm thầm xôn xao!

Trần Phong không phải là biên kịch chính của đạo diễn Trương Tử Tường sao? Thì ra Thời Vị có thể tham gia thử vai cho bộ phim lớn của đạo diễn Trương là nhờ vào sự giúp đỡ của Hứa Hi Thụy!

Tuy nhiên, trong lòng mọi người lập tức có chút khinh thường.

Vai thái giám phản diện này vừa xấu vừa gian, lại có chút mập mờ với hoàng đế, không đáng yêu chút nào, ai đóng cũng xui xẻo.

Hứa Hi Thụy sắp xếp vai này cho Thời Vị chắc chắn là để làm khó cậu ta.

Nhưng dù Hứa Hi Thụy có làm khó Thời Vị thì sao, với danh tiếng và địa vị của cậu ta, chỉ có thể cảm ơn Hứa Hi Thụy mà thôi.

Thời Vị từ từ ngẩng lên, ánh mắt trong veo đầy ý cười: “Này…”

“Gì?” Hứa Hi Thụy mỉm cười.

“Anh làm phiền tôi quá.” Thời Vị nói: “Có một chỗ ở góc bên kia, làm ơn đi đến đó mà ngồi đi.”

Nụ cười của Hứa Hi Thụy cứng lại, mặt anh ta lúc xanh lúc trắng, cúi đầu rời đi.

Vẻ mặt tội nghiệp của anh ta khiến người ta cảm thấy thương xót.

Ánh mắt những người xung quanh nhìn Thời Vị có phần trách móc.

Có phải đó là sức hấp dẫn của nhân vật chính hải vương* không?

Thời Vị đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, cậu không vội, chỉ thong thả rửa tay.

Quả nhiên, đối phương rất nhanh đã đến.

“Có phải làm nhục tôi trước mặt mọi người khiến cậu rất vui không?”

—--

*Hải vương: ông vua biển cả, bắt cá đầy bồn,