Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Cướp Đi Tất Cả, Tôi Trở Lại Như Một Vị Thần

Chương 61: Thế lực bí ẩn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khí thế toát ra từ anh ấy luôn mạnh hơn người khác.

Bình thường cho dù là chỉ yên tĩnh ngồi một chỗ, cũng có thể khiến người khác cảm thấy áp lực.

Bây giờ anh ấy chủ động tháo bỏ, nét mặt cũng trở nên quang đãng hơn bớt đi phần nào sự âm u như mây mù giăng lối kia.

Trong đôi mắt màu hổ phách nhạt có một tia sáng thoáng qua, như thể vạn ngôi sao đang ngưng tụ trong đó.

“Xin lỗi.” Tư Phù Khuynh nghiêng đầu, “Tôi không biết sếp đang gọi điện thoại, tôi ra ngoài trước nhé.”

Úc tịch hành cũng không giữ cô lại, khẽ gật đầu: “Được, lát nữa vào.”

Cánh cửa đóng lại.

Giọng nói ở đầu dây bên kia cũng ngừng một chút, vài giây sau, mới run rẩy mở miệng: “Chủ thượng, tai tôi hỏng rồi, tôi vừa nghe thấy giọng của nữ!”

Úc Tịch Hành hiển nhiên không có ý định tiếp tục thảo luận chủ đề này, lạnh nhạt nói: “Tiếp tục.”

“Ồ ồ ồ, tóm lại tôi cảm thấy là T18.” Bên kia chỉ đành tiếp tục nói, “Đán chết, tôi nhất định phải cho bọn chúng đẹp mặt!”

Ngoài cửa.

Tư Phù Khuynh tựa người vào tường.

Cô không biết Úc Tịch Hành nhận điện thoại của ai, nhưng cô quả thực đã nghe thấy “T18”.

Chậc.

Mặc dù sư huynh thứ hai của cô cách cô khá xa, nhưng có những lúc lại cứ xuất hiện ở khắp mọi nơi.

Ai có thể ngờ, tổ chức năm đó mà huynh ấy lập ra, sẽ nhảy vọt trở thành tổ chức tình báo quốc tế, cô còn bị lừa vào trong tổ chức nữa chứ.

E rằng trên đời này không có mấy người biết, “T” trong “T18” vốn chẳng phải là một chữ cái tiếng Anh gì cả, chỉ là chữ cái trong họ của nhị sư huynh mà thôi.

Đúng là quá khứ không muốn nhắc tới.

Tư Phù Khuynh thở dài.

Mấy phút sau, cửa phòng sách lại mở ra.

Phượng Tam cũng vừa lúc đi tới, vội vội vàng vàng: “Cửu ca, T.....”

Úc Tịch Hành giơ tay, chặn lại lời nói tiếp theo của Phượng Tam.

Anh quay đầu, mỉm cười nhìn vào đôi mắt hồ ly của cô gái: “Nghe qua T18 chưa?”

Phượng Tam cũng sửng sốt nhìn sang.

“Viết tắt của từ tiếng Anh nào sao?” Tư Phù Khuynh nghiêng đầu, “Hình như chẳng có hàm ý gì đặc biệt.”

“Không phải, là một tổ chức tình báo.” Úc Tịch Hành chậm rãi, “Hôm nay không có chuyện gì chứ?”

“Hả?” Tư Phù Khuynh thong thả theo kịp tốc độ quay xe của anh, “Bị mắng quen rồi, có điều tôi đã tìm người chặn tài khoản của cô ta, cũng coi như là trút được giận.”

Phượng Tam thăm dò hỏi: “Tìm người?”

“Đúng thế, tôi thuê được một tên hacker trên trang web mua bán đồ cũ.” Tư Phù Khuynh chậm rãi nói, “Tôi nói tôi thiếu tiền mua coca, nên người ta liền bán rẻ cho tôi.”

Phượng Tam: “? ? ?”

WTF?

Phượng Tam một lời khó nói hết: “Cô Tư, cô nói cô vì một chai coca mà mua một thứ gì đó, tôi còn tạm tin.”

“Không tin chứ gì?” Tư Phù Khuynh móc điện thoại của mình ra, “Đây, chính là trang web mua bán đồ cũ này, tôi đã hào phóng chuyển cho cậu ta tiền mua một chai coca....”

Thông tin mua bán trên màn hình cực kì rõ ràng.

Sau khi xem xong, Phượng Tam cũng rơi vào trầm tư luôn rồi.

Cậu mơ hồ cảm thấy thế giới quan của mình có chút sụp đổ.

Úc Tịch Hành ngẩng đầu: “Được rồi, ra ngoài đi.”

Phượng Tam lập tức lui xuống, cẩn thận đóng cửa lại.

Cậu thấy Tư Phù Khuynh chữa trị chân cho Úc Tịch Hành, dường như thật sự có dấu hiệu hồi phục, trong lòng cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng Phượng Tam vẫn cảm thấy kì quái.

Cậu xuống lầu, suy nghĩ nửa ngày, vẫn là gọi một cuộc điện thoại.

Phượng Tam ôm đầu, hạ thấp giọng: “Cậu nói, người của T18 sẽ thiếu tiền mua coca sao?”

“Thiếu tiền mua coca? nói nhảm!” bên kia lập tức cao giọng, “Bọn chúng bán thông tin tình báo với giá trên trời, một đám quái vật lòng dạ đen tối, mà còn thiếu tiền mua coca?”

“Cũng đúng.” Phượng Tam không biết đâu mà lần, “Chẳng lẽ ra ngoài trải nghiệm cuộc sống?”

Bằng không cậu thực sự nghĩ không ra, tại sao người của T18 lại lên trang web mua bán đồ cũ chứ?

“Chuyện gì thế?” Bên kia truy hỏi, “Thật sự gặp người của T18 rồi? Vừa nãy tôi nghe thấy trong phòng của chủ thượng có tiếng của phụ nữ! Có chuyện gì thế!”

Khóe miệng phượng tam giật giật, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh: “Cậu hỏi Cửu ca ấy, nếu Cửu ca nói cho cậu, thì tôi nói cho cậu.”

Đối phương: “.....”

Phượng Tam nhấn nút tắt, kết thúc cuộc gọi, cũng hoàn toàn phớt lờ ảnh đại diện của nhóm kín đang liên tục nhấp nháy.

Đám người này muốn trừng trị cậu, lại còn muốn hóng hớt tin tức từ chỗ cậu, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Cuối cùng cậu cũng có ngày nở mày nở mặt.

Phượng Tam cất điện thoại, cuối cùng cũng được giác ngộ.

Đối tốt với cô Tư, quả nhiên có cơm ăn.

Cô Tư có thể đưa cậu bay!

**

Một bên khác, khu huấn luyện 《Thiếu niên thanh xuân》.

Chiều mai phải ghi hình tập 3 của chương trình rồi, các thực tập sinh đều không dám thả lỏng.

Ngoài việc trình diễn ca khúc chủ đề ra, các nhóm còn phải cạnh tranh với nhau để chọn ra tiết mục cho buổi công diễn đầu tiên.

Hễ nhắc đến trình diễn ca khúc chủ đề, Mục Dã lại hận không thể lột da róc xương Tư Phù khuynh.

Cậu ta không có cơ hội biểu diễn, đều là nhờ Tư Phù Khuynh ban cho.

Cho nên trong trận đấu giữa các nhóm cậu ta nhất định phải giành nhiều ống kính hơn.

Lộ Yếm cũng không tốt hơn là bao, bời vì vì vị trí C trong trình diễn ca khúc chủ đề là Tạ Ngọc, không phải cậu ta.

“Yếm ca, anh nói xem nhóm Tạ Ngọc sẽ chọn bài nào?” Mục Dã hỏi, “Mặc dù tạ ngọc nhảy không tồi, nhưng cậu ta hát cũng không tệ, em hoài nghi cậu ta sẽ chọn 《Ma Sơn Khúc》.”

《Ma sơn khúc》 là một bài hát thuần trung quốc, không có rap, độ khó có thể nói là vừa phải.

Nhưng trên thực tế ca khúc này không hề dễ hát, bởi vì trong ca khúc có điệu Hí.

《Ma sơn khúc》 đã được cover vô số lần, nhưng không ai có thể đạt tới cao độ như bản gốc, về cơ bản đều là bắt chước một cách vụng về.

Nhưng Lộ Yếm vừa khéo đã học hát Hí Khúc một thời gian, ca khúc này rất hợp với cậu ta.

“Bên phía công ty đã nói với tôi nội dung thi đấu rồi, có: ba người hai chân, còn có bốn người chạy tiếp sức và bơi lội.” Lộ Yếm cau mày, “Lúc đó chúng ta sẽ đến sân vận động ngoài trời, còn có rất nhiều fan đến xem.”

“Mặc dù không thể coi như công diễn, nhưng cũng là livestream.”

Livestream là phần bọn họ lo nhất.

Nếu như là ghi hình, thì có thể tiến hành chỉnh sửa cắt ghép trước khi chương trình phát sóng.

Bằng cách này, tổ chương trình vì để nâng đỡ Lộ Yếm, sẽ cắt những cảnh quay có lợi cho cậu ta.

Mục Dã cũng sốt ruột: “Vậy phải làm sao? Nếu Tạ Ngọc và Yếm ca cùng tranh giành một bài hát, sẽ rất bất lợi với anh.”

Cậu ta cũng là tình cờ dậy sớm một hôm, thì nhìn thấy Tạ Ngọc chạy bộ 10km.

Mặc dù nhảy là kĩ năng mà một thần tượng nhất định phải có, nhưng so với loại hoạt động thể dục này còn thì còn kém xa.

Hàng trăm thực tập sinh, về tố chất thân thể có thể nói không ai có thể vượt qua Tạ Ngọc.

Vả lại, trong số bọn họ còn có một vài người không biết bơi.

“Rồi sẽ có cách thôi.” Lộ Yếm nhàn nhạt nói, “Bên phía công ty sẽ giúp chúng ta.”

Hai người vừa nhỏ tiếng trao đổi, vừa đi xuống tầng.

Tình cờ gặp một đội nhân viên công tác đang chuyển những chiếc thùng lên trên tầng, bên trên thùng có ghi số.

Lộ Yếm dừng lại, hỏi: “Đây là cái gì?”

Thấy là Lộ Yếm, nhân viên công tác cũng muốn lấy lòng cậu ta, rất kính cẩn trả lời: “Đây là đồng phục đội ngày mai cần dùng, đều đã phân xong rồi, ngày mai sẽ phát cho học viên.”

Trong mắt Lộ Yếm lóe lên, cười cười: “Vất vả rồi.”

Nhân viên công tác tiếp tục lên trên.

Mục Dã có chút khó hiểu nhìn Lộ Yếm: “Yếm ca, chúng ta đến phòng tập sao?”

“Chờ chút.” Lộ Yếm ra hiệu bằng mắt, “Cậu đi theo, tìm giày và quần áo của Tạ Ngọc, đem vài cái đinh, kim hoặc là lưỡi lam bỏ vào trong.”

____ ____ ____
« Chương TrướcChương Tiếp »