Chương 49: Anh ấy bẩm sinh đã tôn quý

Ngữ điệu của anh ấy không cao, nhưng ẩn chứa sức mạnh.

Cảm giác căng thẳng và áp bức đó lập tức ập đến, ngay cả Phượng Tam cũng thấy ớn lạnh.

Cậu có chút chịu không nổi khí tức tỏa ra từ người Úc Tịch Hành,

Những đường gân trên tay cầm vô lăng nổi xả lên, trên trán toát mồ hôi lạnh: “Cửu ca.”

“Tôi cũng đâu có nói là bỏ qua.” Tư Phù Khuynh dựa lưng vào ghế, bộ dạng rất thoải mái, “Tam Tam, tôi nói cậu nghe, làm người, nhất định không được lấy oán báo ân.”

“Nhưng người khác trèo lên đầu cậu, hết lần này đến lần khác, nếu như cậu vẫn cứ thế chịu đựng, bọn họ sẽ cho rằng cậu rất dễ bắt nạt.”

Phượng Tam: “...”

Oan quá.

Cậu, chỉ dùng một câu rất bình thường để hỏi Úc Tịch Hành thôi mà.

Nhưng đồng thời cậu cũng thoải mái thở ra một hơi.

Cậu ở bên cạnh Úc Tịch Hành lâu như vậy, nhưng vẫn không thể đoán được suy nghĩ của anh ấy.

Mặc dù Úc Tịch Hành người gặp người yêu, nhưng thực tế rất hiếm người có thể bám vào anh ấy.

Khiến người ta khó mà nắm bắt.

“Hơn nữa, tôi cũng đã nhún nhường rồi.” Tư Phù Khuynh khẽ thở dài, “Nhưng tiếc là, họ không nắm chắc cơ hội.”

Phượng Tam lau mồ hôi: “Cô Tư, là tôi lỡ lời, cô dạy phải.”

“Đi ăn tối trước đi.” Úc Tịch Hành lần nữa mở miệng, với giọng điệu lạnh nhạt như thường lệ, “tới Lâm Giang.”

Phượng Tam đáp lại, lái xe đến đó.

Tư Phù Khuynh quay đầu.

Bây giờ cô mới chú ý đến bộ đồ anh mặc không hề sang trọng, cũng không phải là kiểu nhã nhặn như các quý công tử khác, mà là thực sự bình thường, không phải là nhãn hiệu cao cấp gì.

Nhưng một thân âu phục phổ thông thế này, khi anh mặc lên thật không ngờ lại tạo cảm giác cao cấp.

Ánh nắng chiều tà, chiếu vào tay áo anh, phản chiếu một chút mê hoặc.

Tư Phù Khuynh trầm tư.

Cô không có tận lực tìm hiểu về bối cảnh của Úc Tịch Hành.

Nhưng có thể mang họ Úc, ra tay phóng khoáng như vậy, tất nhiên chỉ có thể là gia tộc đó của Tứ Cửu Thành.

Cô mơ hồ nhớ tới anh ba của Úc Đường, từ đầu đến chân đều là đồ xa xỉ.

Nhưng sự tôn quý của Úc Tịch Hành, là sinh ra đã có, không cần thiết phải dùng những thứ đồ dư thừa để tô điểm thêm.

20 phút sau, xe dừng ở trước cửa Lâm Giang.

Tư Phù Khuynh xuống xe trước, Phượng Tam lại lái xe, đi ra bãi đỗ xe phía sau.

“Hu hu hu, Khuynh Khuynh!” Úc Đường chạy tới, thấy Úc Tịch Hành không ở đây, lập tức tiến lên phía trước, lần nữa cảm động, “Em biết mà, Cửu thúc chân đạp Tường Vân đủ màu sắc, nhất định có thể cứu cô từ nước sôi lửa bỏng ra ngoài!”

Tư Phù Khuynh: “....”

Tường Vân đủ màu sắc, là thứ đồ chơi gì?

Úc Đường chọc chọc vào gương mặt tràn đầy collagen của cô gái, chọc rồi lại chọc: “Ư ư ư a a, mề quá, muốn nhéo quá.”

Tư Phù Khuynh bắt lấy tay cô: “Mặt thật, đừng chọc nữa.”

“Khuynh khuynh, chị đồng ý với em, chúng ta không trang điểm nữa được không?” Úc Đường miễn cưỡng rút tay về, “Chị để mặt mộc ra ngoài, tuyệt đối sẽ trở thành nữ minh tinh thảm đỏ số 1 giới giải trí, trang điểm như ma quỷ thế làm gì?”

Tư Phù Khuynh hờ hững: “Quá xinh đẹp, cũng là một loại phiền phức.”

Úc Đường nghẹn cứng, chậm chạp nói: “Cũng phải, giới giải trí rất bẩn, xinh đẹp một chút, đều sẽ bị đưa lên giường của tư bản.”

Tư Phù Khuynh dừng một chút, mỉm cười: “Phải đó, giới giải trí bây giờ thật sự là một mớ hỗn độn, không, không chỉ có giới giải trí.”

Úc Đường hạ thấp giọng: “Em nói chị biết, chị đừng thấy chú Cửu của em có bệnh ở chân, người muốn quyến rũ thúc ấy không ít đâu, chị có biết Biệt Vân Khê không?”

Tư Phù Khuynh nghĩ một chút, từ trong kí ức tìm ra cái tên Biệt Vân Khê.

Tiểu hoa đang nổi, cách đây không lâu, nhờ đóng một bộ phim vườn trường mà trở nên nổi tiếng trên mạng, còn được mệnh danh là “tình đầu quốc dân”.

Cô có chút kinh ngạc nhướng mày: “Không phải chứ, cô ấy không phải theo đuổi hình tượng thuần khiết sao?”

“Khuynh Khuynh, chuyện mà chị không biết còn nhiều lắm.” Úc Đường khịt mũi, “Những hình tượng đó trong giới giải trí, có mấy cái là thật? Chẳng qua là để tạo độ hot mà thôi.”

“Như em này, mặc dù em đu idol, nhưng chỉ nhìn mặt, trước giờ đều không có tình cảm chân thành, chỉ cần em chạy nhanh, thì sẽ không bao giờ bị sập phòng*!”

*Sập phòng: ý chỉ khi chuyện đời tư không sạch sẽ của idol bị phanh phui, người hâm mộ sầu khổ.

Nói rồi, Úc Đường bỗng hoang mang: “Không đúng nha, chị không phải người trong giới giải trí sao? Sao chị cái gì cũng không biết thế.”

Tư Phù Khuynh lười biếng nói: “Chị thì tính là người trong giới gì chứ, có ai trong giới giải trí mà nghèo như chị không?”

“Cũng đúng.” Úc Đường lại rêи ɾỉ, “Khuynh khuynh chị đáng thương quá đi, nếu như bị người tham công tiếc việc như chú Cửu bóc lột, em nhất định sẽ nói với chú Cửu, để thúc ấy giấu chị đi.”

“Đừng.” Hiếm khi thấy Tư Phù Khuynh nghẹn lại, “Chị có thể tự lực cánh sinh, chị và chú Cửu của em chỉ là giao dịch tiền bạc mà thôi.”

“Được thôi, vậy em nói với chị thêm chút chuyện phiếm, trừ Biệt Vân Khê, còn có Hạ Sanh, cô ta cũng muốn quyến rũ Cửu thúc đấy.” Giọng Úc Đường nói càng thấp, bộ dạng thần bí, “Nhưng chú Cửu của em đến nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức cho người ném cô ta ra ngoài.”

“Nhiều phụ nữ như vậy đều không có chút phản ứng nào, haizzz, Khuynh Khuynh, chị nói xem có phải chú ấy không được không.”

Tư Phù Khuynh ho nhẹ một tiếng: “Úc Tiểu Đường.”

Úc Đường vẫn còn nắm cánh tay cô, xoa xoa: “Làm sao thế?”

Tư Phù Khuynh nhướng mày: “Sau lưng em.”

“Sau lưng em làm sao?” Úc Đường vừa quay đầu vừa vỗ ngực, “Cho dù sau lưng em là chú Cửu cũng không thể cản trở việc em nói thúc ấy không........”

Lời nói của Úc Đường cứ thế dừng giữa chừng, cô chưa bao giờ cảm thấy thế giới này lại yên tĩnh như thế.

Không biết người đàn ông quay lại từ lúc nào.

Anh ngồi trên xe lăn, điềm tĩnh tôn quý.

Bên cạnh, Phượng Tam cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh, khóe miệng hơi nhếch lên.

Vị Úc Đường tiểu thư này, đúng thật là cái gì cũng dám nói.

Úc Tịch Hành hơi ngước mắt, không vui cũng không giận: “Úc Đường.”

Úc Đường giật mình, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi: “Chú Cửu!”

Toang rồi, cô nói những lời đó, không phải đều bị chú Cửu nghe thấy hết rồi đấy chứ?

“Về Tư Cửu thành.” Úc Tịch Hành nhàn nhạt nói, “Chỗ chú không có nơi nào cưu mang nổi cháu.”

“Không! Cháu không muốn!” Úc Đường sống chết ôm chặt eo của Tư Phù Khuynh, “Cháu phải ở cùng Khuynh Khuynh, cái đồ xấu xa nhà chú không được chia cắt chúng cháu!”

“Úc Đường.” Ánh mắt Úc Tịch Hành tối sầm, “Đừng để chú nói lần thứ hai.”

Phượng Tam bước lên trước: “Tiểu thư, đừng làm khó Cửu ca.”

Úc Đường lập tức lùi lại, ôm lấy cánh tay Tư Phù Khuynh, nhỏ giọng: “Khuynh Khuynh, mau cứu em.”

Tư Phù Khuynh ngẩng đầu: “A?”

Cô cứu kiểu gì đây?

Tư Phù Khuynh rất nhanh đã nghĩ ra một cái cớ, nghiêm túc nói: “Xin lỗi nhé, ông chủ, vừa nãy là tôi và Đường Đường nói chút chuyện phiếm, sau này tuyệt đối sẽ không nói về ngài nữa.”

“Ngài có dung mạo thần tiên, nuốt chửng núi sông, cường đại thiên hạ, thiên hạ vô song, nên là đừng tính toán với chúng tôi nữa nhé.”

Phượng Tam: “.......”

Tư tiểu thư xuất khẩu thành thơ, cậu thực sự bội phục, ngay cả rắm cầu vồng nói tới liền tới.

Úc Tịch Hành dừng lại.

Chiếc xe lăn quay đi, anh dẫn đầu rời đi.

Phượng Tam theo sát phía sau.

Úc Đường mắt chữ A mồm chữ O.

Ngay cả ông nội cô cũng không cách nào khiến chú Cửu thay đổi chủ ý, Khuynh Khuynh chỉ dùng một câu nói đã giải quyết xong rồi.

Quả nhiên, lựa chọn của cô là đúng!

Úc Đường hoan hô: “Khuynh Khuynh, chị tốt quá, cho dù em có phải làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp chị.”

“Vậy thì không cần.” Tư Phù Khuynh đỡ trán, không nhanh không chậm nói, “Chị muốn xem nhóm Antifan của chị.”

Úc Đường: “...”

Cô lặng lẽ lấy điện thoại ra, có chút đau lòng đưa tới.

Trong đó là mấy chục nhóm Antifan mà cô đã tham gia, số người của mỗi nhóm đều khoảng 2 ngàn người.

Tư Phù Khuynh: “...”

Khá đấy.

Cô vào giới giải trí hai năm, không có fan ủng hộ, dù sao thì cô cũng không cần.

Nhưng Antifan nhiều như vậy, có phải là có chút quá không?

Ngoại trừ năng lực chuyên môn kém, trang điểm đậm, cũng không có làm bất kì chuyện thương thiên hại lý gì.

Những ngôi sao nam bị phanh phui chuyện nɠɵạı ŧìиɧ cũng không nhiều Antifan như cô.

“Khuynh Khuynh, em thề, em đã từ Anti chuyển thành fan rồi.” Úc Đường mếu máo, “Chỉ là em quên mất, bây giờ em sẽ thoát nhóm.”

“Không.” Tư Phù Khuynh cong môi, “Em phải nằm vùng.”

Úc Đường mù mờ: “? ? ?”

Mấy giây sau, cô định thần lại, nắm chặt tay: “Nghe khá thú vị, được thôi, chức nội gián này em nhận!”

Cô vui vẻ ôm lấy cánh tay Tư Phù Khuynh.

Hai người cùng nhau đi vào trong Lâm Giang, vào phòng bao mà Úc Tịch Hành đã đặt.

“Để em xem mấy ngày này bọn họ nói gì.” Úc Đường vào nhóm Anti lớn nhất, sửng sốt, “Khuynh Khuynh, sao mấy người này lại nói chị phải vào đồn cảnh sát?”

Tư Phù Khuynh hờ hững: “Hả?”

Tin tức từ chủ nhóm.

Trưởng nhóm [Hôm nay Tư Phù Khuynh chết chưa?]: tiếp nhận tin tức của bên kia, 2 giờ chiều hôm nay Tư Phù Khuynh bị cảnh sát đưa đi, nghe nói là cô ta đυ.ng người bỏ chạy, hiện tại người vẫn còn nằm trong bệnh viện, lần này cô ta thực sự đã gây ra rắc rối lớn rồi. [hình ảnh] [hình ảnh]

Trưởng nhóm [Hôm nay Tư Phù Khuynh chết chưa?] : Nào, chúng ta ăn mừng trước chuyện Tư Phù Khuynh cút khỏi giới giải trí!

___ ___ ___