Chương 43: Cô rất giống cô ấy

Quản lý gật đầu rồi ra ngoài.

Rất nhanh, anh ta dẫn người vào, rồi lại ra ngoài.

Tư Phù Khuynh liếc nhìn Khúc Lăng Vân vẫn đang làm việc.

Thật sự là anh ấy.

Sự trùng hợp trong cuộc sống thật sự quá nhiều.

“Cô Tư, ở đây không có người ngoài, cô hãy tháo khẩu trang ra đi.” Đạo diễn ho khan một tiếng, “Giới thiệu một chút, đây là thầy Khúc Vân Lăng, lát nữa cô Tư ra ngoài làm phiền giữ bí mật.”

Tư Phù Khuynh tháo khẩu trang xuống, thản nhiên nói: “Được.”

“Được rồi, bắt đầu đi.” Khúc Lăng Vân ngẩng đầu, “Chúng ta.....”

Lời vẫn chưa nói ra hết.

“.....”

Trong phút chốc cả căn phòng bỗng im lặng.

“Keng” một tiếng, bình giữ nhiệt trong tay đạo diễn rơi xuống.

Nó đập mạnh vào chân anh ta, nhưng ngay cả tiếng kêu đau anh ta cũng quên mất.

Anh ta kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, đại não trực tiếp ngừng hoạt động.

Nhất thời, lời nói duy nhất còn xót lại trong đầu đạo diễn chính là những lời mắng chửi trên mạng, rằng Tư Phù Khuynh xấu đến mức có thể khiến người ta nôn cả bữa ăn đêm hôm trước ra ngoài.

Nhảm nhí!

Đều là nhảm nhí!

Mẹ ơi đây là nhan sắc thần tiên gì chứ!?

Khúc Lăng Vân đột nhiên đứng dậy, đi về phía Tư Phù Khuynh.

Anh đưa tay ra, muốn véo mặt cô, xem thử có phải giả không.

Tư Phù Khuynh khoanh tay, liếc anh ta một cái: “Muốn làm gì? Là mặt thật.”

Sắc mặt đạo diễn thay đổi, đang đinh cản anh lại.

Nhưng Khúc Lăng Vân lại rụt người lại, giơ hai tay lên, cười ngượng ngùng: “Thật ngại quá, bệnh nghề nghiệp.”

Trong lòng anh ta cũng có chút kì lạ, sao anh ta lại bị một sao nữ tuyến mười tám uy hϊếp.

Khúc Lăng Vân lần nữa ngồi xuống ghế, nhìn cô gái một cách tỉ mỉ.

Với tư cách là nhà thiết kế và đạo diễn, định nghĩa của Khúc Lăng Vân về chữ “đẹp” rất nghiêm ngặt.

Anh ta muốn vẻ đẹp tự nhiên nhất.

Cho dù chỉ là chỉnh sửa một chi tiết nhỏ cũng không thể qua mắt được anh.

Tính khí của anh ta kì quái, nhưng vẫn có rất nhiều người nổi tiếng sóng sau xô sóng trước chờ đợi để được bước vào trong vòng tròn của anh.

Suy cho cùng, có quá ít nghệ sĩ ở Đại Hạ có thể được đề cử giải Glenn, nhiều năm như vậy mới xuất hiện một đạo diễn thiên tài như Khúc Lăng Vân.

Ai lại không muốn lấy được giải Glenn chứ?

“Rất tốt, chọn cô đi.” Khúc Lăng Vân nhanh dứt khoát, “Kí hợp đồng đi.”

Tư Phù Khuynh: “....”

Cô kiềm chế sát ý của mình, cười nói: “Tôi chỉ có khuôn mặt này, kĩ năng diễn xuất vô cùng kém, đạo diễn qua loa vậy sao?”

Khúc Lăng Vân khẽ hừ một tiếng: “Những người ở bên ngoài, đến cả khuôn mặt cũng không có.”

Tư Phù Khuynh: “.......”

Nói rất có lý, cô không cách nào phản bác được.

“Ở trong giới giải trí tôi toàn là Antifan.” Tư Phù Khuynh lần nữa từ chối: “Nếu như nhãn hiệu của mấy người chọn tôi, không những không thể mở rộng thị trường, mà còn có thể bị Antifan tấn công.”

“Giới giải trí?” nghe thấy câu này, Khúc Lăng Vân khinh thường cười một tiếng, “Tên của nó vốn dĩ là giới diễn viên, mà cái tôi cần là diễn viên, không phải minh tinh.”

“Các nhãn hiệu dưới trướng của Lan, chưa đến nỗi phải dựa vào minh tinh đại ngôn để tăng doanh thu.”

Đây chính là sự tự tin và thực lực của Lan.

Ở dòng sản phẩm may sẵn cao cấp của Lan, cho dù là minh tinh đỉnh lưu, cũng phải đi mời Lan, chứ không phải Lan đi mời.

“Ông ra ngoài trước đi.” Khúc Lăng Vân vẫy tay với đạo diễn quay phim, “Lát nữa nói với người bên ngoài một tiếng, những người còn lại đều không cần phỏng vấn nữa, bảo bọn họ đi đi.”

Đạo diễn quay phim đi ra ngoài, vẫn còn có chút mơ màng.

Trong phòng chỉ còn hai người.

Lại là một mảng im lặng.

“Cô rất giống một người mà tôi quen.” Khúc Lăng Vân nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng: “Thật sự rất giống.”

“Ồ?” Tư Phù Khuynh nhướng mày, “Còn có người vừa xinh đẹp vừa dễ thương giống tôi?”

“Khụ khụ!” Khúc Lăng Vân ho khan hai tiếng: “không, không phải, không thể nói như vậy, trông hoàn toàn không giống.”

Mặt không giống nhau.

Tuổi lại càng không.

Chỉ giống duy nhất một chỗ đó là, lần đầu tiên anh nhìn thấy hai người họ, cả hai đều ở tuổi mười tám tràn đầy sức sống.

Mà cảm giác mà hai người mang lại cho anh, vẻ đẹp mạnh mẽ bất cần đó, giống nhau như đúc.

Còn có đôi mắt.

Tư Phù Khuyh vẻ mặt bất động: “Vậy cô ấy đâu?”

Khúc Lăng Vân trầm mặc giây lát, mấy giây sau, mới có chút chua chát mở miệng: “Có lẽ đã không còn nữa, nếu không sao có thể bốn năm rồi cũng không trở về, cũng không có chút tin tức gì.”

Đôi mắt Tư Phù Khuynh nheo lại.

Năm đó khi cô vào Glenn, cô mười tám tuổi.

Khi đó sư môn đưa ra một nhiệm vụ, yêu cầu các đệ tử lựa chọn một nơi để rèn luyện, nhất định phải đạt đến đỉnh cao trong lĩnh vực liên quan.

Trong khoảng thời gian này, danh tính phải được bảo mật tuyệt đối, cho dù là huynh đệ tỷ muội trong sư môn cũng không thể tiết lộ.

Vì thế khoảng thời gian cô ở Glenn, vẫn luôn ngụy trang.

Năm 21 tuổi, cô nhận được lệnh triệu hồi khẩn cấp của sư môn, liền rời khỏi Glenn, quay trở lại phòng thí nghiệm.

Sau đó thí nghiệm xảy ra sự cố, cô bị nổ chết, lần nữa sống lại đã là ba năm sau.

Rời khỏi Glenn, đã được bốn năm rồi.

“Cô ấy là một thiên tài, thiên tài diễn xuất, cũng là một thiên tài thiết kế.” Khúc Lăng Vân lại nói, “Cô biết Lan chứ, chính là đặt theo tên của cô ấy.”

Tư Phù Khuynh đút tay vào túi quần, trên mặt không có biểu cảm gì.

Lan.

Đây là tên của chị cô.

“Tôi thực sự chưa từng thấy người nào thích hợp diễn xuất hơn cô ấy.” Khúc Lăng Vân thở dài, “Tôi đã dùng thời gian một năm để mài dũa kịch bản, nhưng đáng tiếc là không ai có thể quay được.”

Anh thà rằng không quay phim, để cho kịch bản mục nát, cũng không muốn tìm người khác đến quay.

Tư Phù Khuynh dừng một chút, bình tĩnh nói: “Không biết chừng cũng không phải là không thể thực hiện.”

Khúc Lăng Vân lắc đầu, không tiếp tục chủ đề này nữa, nghiêm túc nói: “Nếu người phát ngôn đã quyết định là cô, tổng bộ Lan cũng sẽ quyết định đưa Tây Giang Nguyệt vào danh sách nhãn hiệu mà tổng bộ sẽ đẩy mạnh trong năm nay.”

“Tiếp sau đó, ngoại trừ quảng cáo này ra, còn quay một số đoạn phim ngắn, chúng ta kết bạn Wechat đi? Thuận tiện cho công việc sau này.”

Anh vừa nói, vừa mở mã QR.

Tư Phù Khuynh: “....”

Cô nghiến răng cười: “Tôi cảm thấy, không cần thiết.”

“Cần thiết, rất cần thiết.” Khúc Lăng Vân dường như đã bật chế độ cuồng công việc, “Tin tôi, tôi nhất định sẽ đưa cô trở thành một người mẫu hàng đầu.”

“Cô có hứng thú với diễn xuất không? Chúng ta có thể hợp tác.”

Tư Phù Khuynh: “....”

Thất sách rồi.

Cô có một câu chửi thề không biết có nên mắng hay không.

Không hổ là anh ta, vị vua của sự cạnh tranh.

“Tôi không đồng ý.” Tư Phù Khuynh vẫn từ chối, “Tôi chỉ quay nhiều nhất một quảng, làm người phát ngôn thương hiệu thì thôi đi.”

“Vậy cô cứ suy nghĩ đi.” Khúc Lăng Vân cũng không cưỡng ép, gật đầu, “Vốn dĩ, phí quay quảng cáo này là 20 vạn, bây giờ tôi quyết định tăng giá 200 vạn.”

“Còn về người phát ngôn, nếu như là cô, phí phát ngôn sẽ là 5 ngàn vạn.”

Tư Phù Khuynh đột nhiên thẳng người, thu lại cái thái độ lười biếng vừa rồi, rất nghiêm túc nhìn anh: “Thành giao.”

Khúc Lăng Vân: “? ? ?”

Anh ngơ ngác nhìn Tư Phù Khuynh, đại não vẫn còn chưa kịp bắt sóng.

Mười giây sau, Khúc Lăng Vân mới nhớ ra anh ta vừa nói một con số.

5 ngàn vạn.

Tiền.

Mị lực của anh còn không bằng tiền?

Khúc Lăng Vân tâm trạng phức tạp.

Mặc dù nói cuối cùng cũng có người không có thái độ cuồng nhiệt đối với anh ta, nhưng trong nội tâm, vẫn là có chút không vui.

“Vậy chúng ta đến phòng làm việc của tôi nói tiếp.” Khúc Lăng Vân xem thời gian, nói, “Tôi đi trước, thời gian cụ thể tôi sẽ liên lạc với cô trên Wechat.”

Thái độ của Tư Phù Khuynh cũng tốt lên rất nhiều: “Được.”

Trước khi Khúc Lăng Vân mở cửa rời đi, vẫn là không nhịn được, lần nữa mở miệng hỏi: “Tại sao cô cứ phải trang điểm như thế?”

“À.” Tư Phù Khuynh chậm rãi đeo khẩu trang, “Trông xinh đẹp thế này, sợ mấy người đều yêu tôi mất.”

Khúc Lăng Vân: “.....”

Mặc dù nói vẻ ngoài khác nhau, nhưng mà tính cách tự đại này, thật sự là giống hệt.

**

Bên ngoài.

Dưới sự tổ chức hiện trường, cuộc phỏng vấn tiếp thei sẽ do phó đạo diễn phụ trách.

“Cô Từ, hình tượng của cô thực sự rất hoàn hỏa.” Phó đạo diễn cảm thán, “Nếu như không có chuyện gì ngoài ý, thì chính là cô rồi.”

Từ Nhược Đồng khẽ khịt mũi: “Tôi rất bận, không có thời gian ở đây dây dưa với mấy người, có thể nhanh lên chút không?”

“Được được được.” Phó đạo diễn nói, “Tôi đi xin chỉ thị của đạo diễn.”

Ông ta còn chưa đứng dậy, đạo diễn quay phim đã đi tới.

Phó đạo diễn đang định nói chuyện của Từ Nhược Đồng, đạo diễn quay phim đã mở lời trước: “Đạo diễn khúc đã chọn được người rồi, những người ở đây không cần phỏng vấn nữa.”

“Đã chọn được người rồi?” Phó đạo diễn kinh ngạc, “Chẳng lẽ Khúc đạo đã điều động người từ Glenn qua đây?”

Khúc Lăng Vân sẽ đến khảo sát hạng mục này, vốn dĩ là chuyện không ai ngờ tới.

Lẽ nào, Tây Giang Nguyệt đã lọt vào mắt xanh của tổng bộ Lan?

Nghĩ tới đây, phó đạo diễn có chút kích động.

“Hôm nay làm phiền mọi người tới đây một chuyến rồi.” Đạo diễn quay phim vỗ tay, hướng về phía những người phỏng vấn khác, “Ứng cử viên của quảng cáo đã được quyết định rồi, tổ quay phim đã chuẩn bị một ít cà phê, mọi người có thể uống tùy thích.”

Lời này vừa nói ra, các nghệ sĩ đến phỏng vấn liền ngây người.

Nhưng đều không nói gì.

Chỉ có Từ Nhược Đồng, ánh mắt lạnh lùng: “Các người là có ý gì? Kêu chúng tôi đường xá xa xôi đến đây phỏng vấn, bây giờ nói quay về thì quay về sao?”

“Vừa nãy phó đạo diễn đã nói chọn tôi, bây giờ lại đổi ý? Một thương hiệu mới thành lập không bao lâu lại không giữ chữ tín như thế, còn làm quần áo gì chứ?”

Từ Nhược Đồng càng nói, sắc mặt càng lạnh lùng: “Hôm nay tôi quyết không đi, tôi ngược lại muốn xem thử, mấy người chọn ai mà còn thích hợp hơn cả tôi?”

_____ _____ ______