Chương 8

Căn phòng không mấy sáng sủa, tường và trần nhà làm từ đá màu xám đậm, bề mặt gồ ghề, nhưng đá quý được đính bên trên lại lấp ánh ánh sáng. Ở giữa phòng có một viên ngọc cỡ nắm tay người lớn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, không gian bên trong càng trở nên xa hoa, lộng lẫy.

Lạc Hủ: "A Nan Luật, đây là đâu?"

A Nan Luật: "Đây là Vạn Thạch Động, nơi ở của ma quân Trọng Nguyên.

Lạc Hủ: "Sao lại xui xẻo như vậy! Đang yên đang lành ở nhà thì bị bắt cóc!"

A Nan Luật: "Đừng lo lắng, chuyện xui xẻo hơn còn xuất hiện ở phía sau."

Lạc Hủ: "Hả?"

Còn chưa kịp nghỉ ngợi, cậu bỗng nghe tiếng bước chân vang lên từ phía sau, ngay sau đó, hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cậu.

"Hủ Nhi, không ngờ hắn ta thật sự mang đệ trở về. Khi biết tin, ta đã lập tức phái người tới cứu đệ." Giọng nói trầm ấm của người đàn ông tràn đầy vui mừng: "Đệ yên tâm, đại ca sẽ không để hắn bắt nạt đệ nữa."

Lạc Hủ bối rối: "Anh là ai?"

Cơ thể người đàn ông bỗng cứng đờ, hắn vội vàng xoay cơ thể Lạc Hủ lại, không tin được hỏi: "Hủ Nhi, đệ không nhớ ta sao?"

Hắn lấy ra một miếng ngọc bội từ thắt lưng, nói: "Đây là tín vật đệ đã tặng cho ta, trên đó còn có lông vũ của đệ. Hủ Nhi, em đã quên hết rồi sao?"

Lạc Hủ cầm miếng ngọc bội lên, thấy trên đó có một chiếc lông vũ đỏ rực, trong lòng thở dài: Chắc chắn khi bạn đời của Thanh Dương còn sống đã thu hút rất nhiều ong bướm.

Cậu nhìn người đàn ông có thân hình vạm vỡ, đôi mắt sáng như hổ, thử hỏi: "Anh là... Trọng Nguyên?"

Trọng Nguyên vui mừng: "Em nhớ ra rồi sao?"

Lạc Hủ: "Tôi chỉ suy đoán thôi. Nhưng anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải là người mà anh muốn tìm."

Trọng Nguyên ngạc nhiên, ôm chặt lấy cậu rồi đưa mũi ngửi quanh cổ cậu: "Hủ Nhi, đệ lại trêu chọc ta rồi, mùi hương trên người em vẫn như lúc trước mà."

Lạc Hủ hoảng sợ vì hành động thân mật của hắn, vội vàng vùng vẫy: "Tôi... Tôi thật sự không phải là phượng hoàng! Tôi là một con gà! Là con gà đó! Khuôn mặt này là do lúc tôi hóa hình, Thanh Dương đã tạo ra cho tôi! Nếu anh không tin, tôi sẽ biến về nguyên hình cho anh xem!"

Trong khoảng thời gian này, cậu đã học được một ít công pháp đơn giản, nói xong liền biến thành một cục bông xù xù.

Trọng Nguyên ngẩn người, nâng Lạc Hủ lên, nhìn qua nhìn lại rồi lại gần ngửi ngửi, cuối cùng đưa ra một kết luận vô cùng chắc chắn: "Ta không tin. Ta sẽ không nhầm mùi hương trên người em được, chắc chắn Thanh Dương đã giở trò gì đó rồi."

Lạc Hủ hỏi A Nan Luật: "Tên này là chó à?"

A Nan Luật: "Nguyên hình của hắn là sói xám."

"Chíp chíp chíp!" Lạc Hủ vỗ cánh nhỏ muốn bay xuống.

Nhưng Trọng Nguyên không hiểu ý cậu, hắn còn vui vẻ ôm chặt lấy cậu, nắn nắn bóp bóp: "Hủ Nhi, mặc dù nguyên hình của đệ không giống như trước nhưng lại rất đáng yêu."

Lạc Hủ bất đắc dĩ đành biến thành hình người.

Trọng lương trên tay bất ngờ tăng lên, Trọng Nguyên không đứng vững nên ngã về phía sau. Lạc Hủ theo phản xạ vươn tay kéo hắn, nhưng cuối cùng cả hai cùng ngã xuống. Hai người mặt đối mặt, mắt mở to nhìn nhau.

Trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên giọng nói lạnh lẽo: "Các người đang làm gì?"

Cùng lúc đó, Trọng Nguyên nhìn thấy trên cổ Lạc Hủ có dấu răng, lập tức tức giận: "Hắn dám cắn đệ!"

Lạc Hủ:... Xong rồi.

Chỉ thấy một tia sáng lóe lên, Thanh Dương đã cầm kiếm lao tới. Thần kiếm tên Lăng Sương, như tên gọi của nó, khi thanh kiếm lướt qua, sương giá xuất hiện ngay sau đó.

Lạc Hủ còn chưa kịp ngăn cản, Trọng Nguyên đã rút huyết đao ra chiến đấu.

Hai tia ánh sáng xanh, đỏ va chạm nhau như sấm sét nổ vang trong hang động tối tăm. Bàn ghế đổ nhào, đá vụn lăn lóc, tựa như núi lở đất sụp.

Lạc Hủ bị nhốt trong vòng bảo hộ mà Thanh Dương ném ra, cậu nhìn mà không khỏi há hốc mồm.

không phải nên để cậu giải thích một chút sao? Sao lại trực tiếp lao vào đánh nhau rồi!

"Đừng đánh nữa! Hang động này sắp sụp rồi!" Lạc Hủ hoảng hốt.

Nhưng hai người dường như không nghe thấy lời cậu nói, vẫn đánh nhau dữ dội, vừa đánh vừa châm chọc đối phương.

Thanh Dương cười lạnh: "Không ngờ ma cung có 3000 ngàn giai lệ cũng không thể thỏa mãn ma quân, lại còn không biết xấu hổ đi cướp bạn đời của người khác."

Trọng Nguyên tức giận trợn mắt: "Hay cho câu không biết xấu hổ! Ngươi có tư cách nói những lời này sao! Nếu ngươi còn biết xấu hổ thì đừng quấn lấy đệ ấy!"

Thanh Dương chém tới: "A Hủ là bạn đời danh chính ngôn thuận của ta,

Trọng Nguyên tiếp chiêu: "Ngày xưa đệ ấy thà chết cũng không chịu ở bên ngươi, bây giờ sẽ cam lòng gả cho ngươi? không phải ngươi dùng thủ đoạn gì đó làm đệ ấy quên sạch ký ức, lừa gạt đệ ấy ở bên cạnh ngươi sao?”

Gương mặt Thanh Dương tối sầm lại, ánh mắt lại không mang chút tức giận, cả người như một con ác quỷ bước ra từ địa ngục, chỉ còn lại sát ý lạnh lẽo: "Ngươi có hai lựa chọn, im lặng hoặc chết."

Trọng Nguyên bị dồn đến đường cùng, nhưng khí thế vẫn không giảm. Hắn phun ra một ngủm máu rồi cười lớn: "Chỉ cần ta còn sống một ngày, ta nhất định sẽ không để đệ ấy bị ngươi ức hϊếp thêm một lần não nữa!”